Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 70




Tịch Nguyên nhìn về phía Nguỵ Thanh Trạch bằng ánh mắt hoài nghi: “ Này! Anh cho người lái đi. Tôi không muốn bảo bối thân yêu của tôi nằm trong tay anh.”

Nguỵ Thanh Trạch nhếch mép: “ Honey à ~ Hai người đàn ông ở đây đều đau lòng vì em,vậy mà từ đầu đến cuối em chỉ quan tâm tới chiếc xe ghẻ này. Thật vô tâm quá!”

Chiếc xe ghẻ? Tên điên này cố tình chọc tức mình đây mà. Nhưng mà…anh ta nói cũng có chút đúng…

“ Hạ Phong! Ngủ ngon!” Cô xoay người nở nụ cười toả nắng,vẫy tay với anh.

Hành động này của Tịch Nguyên cũng coi như là giảm bớt tổn thương trong lòng Hạ Phong. Bởi vì anh biết, trong lòng cô vẫn có anh.

Mặc dù gương mặt vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm nhưng băng tuyết trong lòng cũng vơi đi bớt, anh vẫy tay đáp lại cô: “ Em cũng ngủ ngon.”

Nguỵ Thanh Trạch ở kế bên Tịch Nguyên khẽ xì một tiếng: “ Xì! Sao trước giờ em chưa từng nói với anh như vậy?”

Nhưng đổi lại là cú liếc mắt vô cùng lạnh lùng của cô.

Tịch Nguyên ngồi vào trong xe mặc kệ con người ở ngoài kia cứ mãi làu bàu. Cô tựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần nói đúng hơn là cô sợ mình sẽ rơi nước mắt.

Thà rằng chúng ta cứ làm bạn bè rồi chơi với nhau trong vui vẻ,còn hơn là phá huỷ những điều tốt đẹp ấy chỉ để nhận lại một mối quan hệ yêu đương tạm thời.

“ Chậc…Vậy là em yêu anh ta mẹ rồi! Mẹ kiếp! 5năm qua chưa từng thấy dáng vẻ em như vậy.”

Nguỵ Thanh Trạch quan sát cô từ đầu đến cuối. Cạnh nhau suốt khoảng thời gian năm năm trời,khoảng thời gian dài đăng đẳng,tính cách của cô anh là người hiểu rõ nhất. Từng dáng vẻ,từng cử chỉ đều biết cô muốn gì.

Ấy vậy mà,lần đầu tiên thấy cô đau lòng như vậy nhưng lại không phải vì mình mà là vì người đàng ông khác.

Anh đã làm tất cả cho cô trong suốt 5năm chưa từng mong cô sẽ đền đáp bất cứ thứ gì.

Em cứ mãi bước về phía trước,tại sao không thử một lần ngoảnh lại. Anh vẫn ở đây….

Em và người đó vốn dĩ không cùng một thế giới, ngày từ đầu,em đã được định sẵn là của anh.

5năm qua, em không chút rung động với anh nhưng lại yêu một người vừa gặp đến đau lòng như vậy…

Tịch Nguyên nhìn thấy dáng vẻ suy tư cùng đôi mắt sâu hun hút đang nhìn mình không hiểu sao lại có chút chột dạ.

“ Anh nghĩ nhiều rồi!” Tịch Nguyên trả lời qua loa rồi ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ.

“ Có rất nhiều cơ hội để em hoàn thành nhiệm vụ, tại sao em không làm?” Nguỵ Thanh Trạch hỏi.

“ Tôi…thời cơ chưa thích hợp.”

“ Chỉ vậy thôi?”

Sao hôm nay anh ta lại đột nhiên đa nghi thế không biết? Nếu để anh ta biết được mình đang bảo vệ Hạ Phong chắc chắn sẽ không để yên.

“ Chứ anh nghĩ sao? Cha lần này cũng cùng về à?”

Tịch Nguyên nhanh chóng lãng sang chuyện khác.

Nguỵ Thanh Trạch cũng không hỏi nữa bởi vì kết quả trong lòng anh đã tự đoán được.

“ Không về. Chú Hồng còn bận việc bên đó, khoảng một tuần nữa sẽ về.”

Tịch Nguyên gật đầu đã hiểu, cô quay sang định hỏi gì đó nhưng rồi lại thôi.

“ À phải rồi! Anh nghe nói Tô Oánh Oánh đã về nước rồi.Em gặp bà ta chưa?”

“ Gặp rồi! Bà ta còn đang nghĩ cách đuổi tôi khỏi Hạ gia đấy. Haiz…thân phận của bà ta có thể nói ra không?”

Tịch Nguyên thử xem ý kiến của Nguỵ Thanh Trạch vì cô muốn nói cho Hạ Phong biết lỡ như một ngày nào đó Tô Oánh Oánh sẽ đâm sau lưng anh mất, chuyện này chỉ là một sớm một chiều.

Nguỵ Thanh Trạch trầm tư một chút rồi lắc đầu:

“ Một con cóc ghẻ như em mà đi tố cáo một con hổ thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.”

“ Em muốn khai bà ta ra thì phải bắt đầu từ phía bên kia…”