Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 49




Nghe cô hầu gái mách lẻo, Tịch Tuyết vô cùng tức giận như vẫn phải cố gắng giữ bình tĩnh để thể hiện bản thân là người rộng lượng.

Cô ta ra sau vườn, trên người vẫn còn đôi gốc năm phân, chiếc đầm dạ hội cúp ngực đỏ chót như muốn khoe khoang.

Tiểu Dao thấy Tịch Tuyết đã trở về nên vội đi vào trong làm việc.

Tịch Tuyết nhếch mép,khoanh tay trước ngực:

“ Đồ có cha sinh mà không có mẹ dạy. Mẹ mày cũng chỉ là một con hát. Một lũ tiện nhân!”

Phải! Mẹ của Tịch Nguyên trước đây đàn ca ở một nhà hàng nhỏ nên vô tình gặp Tịch Tôn Sang đem lòng yêu thương mẹ cô vô cùng. Nhưng thân phận của mẹ cô luôn khiến bà nội chán ghét vì cái thai trong bụng nên bà nội mới để mẹ cô bước vào cửa Tịch gia.

Vì mẹ cô trong thời gian mang thai, Tịch Tôn Sang không thể nào chống lại sự cám dỗ của Tiêu Yên.

Khi đứa bé trong bụng vừa được ba tháng thì, bà nội biết được nó là con gái vì vậy đã tìm đủ mọi cách để đuổi mẹ cô ra khỏi nhà nhưng không được. Tịch Tôn Sang cùng lúc đó cũng mang Tiêu Yên về trong bụng bà ta cũng đang mang một đứa bé. Chịu đủ mọi cảnh cơ cực cùng châm chọc cho đến ngày sinh mẹ cô đã phải bỏ mạng trong phòng mổ.

Nghĩ lại hết thảy mọi chuyện, Tịch Nguyên hơi rủ mắt, cô thờ ơ không nói gì. Đột nhiên, Tịch Tuyết chạy đến đây dùng những lời lẽ này để khiêu khích cô,thật không bình thường chút nào.

Cảm giác mình bị ngó lơ, Tịch Tuyết tức giận đưa tay lên giáng một cái tát xuống mặt Tịch Nguyên.

Nơi khoé môi Tịch Nguyên hơi rỉ máu, cô quệt đi rồi nhếch mép cười.

Không phải không tránh được cái tát vừa rồi mà là vì còn trò hay ở phía sau. Chậc…con nhỏ nầy ra tay cũng mạnh thật đấy!

“ Tịch Tuyết!” Phía sau truyền đến tiếng kêu to của Trình Đông.

Gã kéo tay Tịch Tuyết ra: “ Em làm gì vậy hả? Sao lại đánh cô ấy?”

Tiện nhân, mày dám bẫy tao. Không phải con hầu kia nói Trình Đông đã đi rồi sao, sao lại trở về ngày lúc này chứ.

Tịch Tuyết hốt hoảng, giả vờ đáng thương: “ Không…. không phải như anh thấy đâu…. Vì chị ấy đã dùng những lời lẽ xúc phạm đến mẹ em nên em mới không nhịn được……”

Diễn cũng khá đấy nhưng mà những cái trò hèn mọn này chỉ dùng với những lũ ngu mà thôi.

Đợi Tịch Tuyết ‘diễn’ trọn vai, Tịch Nguyên lấy điện thoại mở một đoạn ghi âm,giọng của Tịch Tuyết vang lên. Những gì cô ta nói lúc nãy Tịch Nguyên đã ghi âm lại. Cô đã chuẩn bị từ lúc Tịch Tuyết bước đến đây.

Sắc mặt Tịch Tuyết trắng bệch, cô ta cuối đầu, nước mắt cũng bắt đầu rơi lã chã: “ Mọi chuyện……không phải như…anh nghĩ đâu! Rõ ràng là chị ấy đã xúc phạm mẹ trước… Chị….sao chị… lại làm như vậy với em chứ?”

“Haiz…Diễn hay lắm! Xem rất vui, cảm ơn!”

“Tin hay không thì tuỳ anh.” Cô để lại câu nói này trước ánh mắt mong đợi của Trình Đông rồi quay người bỏ đi.

Thôi để hôm khác rồi nói với ông nội sau vậy! Hôm nay gặp toàn những chuyện rắc rối. Mệt thật!

Ài…hôm nay không nói chuyện với Hạ Phong sao mình cứ thấy thiếu thiếu ấy nhể!

Tịch Nguyên vốn đinh chạy qua Hạ thi một chuyến nhưng mà vừa ra đến cửa Tịch gia thì một người đàn bà đã chặn cô lại.

Cô nhớ ra rồi, đây là người đàn bà tự xưng là mẹ cô ở cửa Hạ gia.

Bà ta móc trong ngực ra một tấm hình: “ Mẹ thật sự là mẹ của con mà! Con tin mẹ đi có được không?

Tịch Nguyên nhận lấy tấm hình thì hoàn toàn chết sững vì tấm hình này cô cũng có một tấm. Nó là tấm hình của mẹ cô chụp chung với Tịch Tôn Sang khi còn trẻ.

Chỉ có điều người đàn bà trước mặt này khác xưa quá nhiều, vẻ mặt tiều tuỵ gầy gò, trên hay tay còn có những vết xanh tím, nhưng vẫn có đôi vài nét giống cô.

Mặc dù không tin lắm nhưng Tịch Nguyên vẫn muốn làm rõ mọi chuyện.

“ Chúng ta sang quá cafe bên kia nói chuyện.”