Hạ Phong đưa tay bóp má cô, cau mày: ‘’ Cái miệng này của em cần phải khóa lại. ‘’
Một nụ hôn ngọt ngào đặt xuống môi cô, Tịch Nguyên trợn tròn mắt, trái tim cô trật mất một nhịp.
Hạ Phong như con dã thú mất khống chế gặm nhắm đôi môi cô mãi không dừng lại được.
Đến khi trong khoang miệng đã ngậm tràn mùi máu tanh, Tịch Nguyên đẩy mạnh anh ra, nhẹ giọng nhắc nhở:
‘’ Anh không được tùy tiện chiếm tiện nghi của người khác như vậy.’’
Hạ Phong nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, âm thanh khàn khàn: ‘’ Tôi đã xin phép em rồi mà! ‘’
Tay Hạ Phong vẫn còn giữ chặt lấy eo cô, càng ngày càng siết chặt. Anh tiếp tục trêu chọc cô:
‘’ Vì cái miệng này của em lanh lợi không đúng nơi nên tôi phải phạt em. ‘’
Tịch Nguyên đứng dậy, hậm hực nhìn người đàn ông thản nhiên ngồi trên sofa, gương mặt cũng bắt đầu đỏ. Thấy bóng người đang từ từ bước ra, Tịch Nguyên bổ nhào vào lòng bà nội bĩu môi:
‘’ Bà nội, anh ấy ỷ thế cao lớn liền bắt nạt cháu. ‘’
Bà nội bước đến vỗ lên đầu Hạ Phong một cái, trừng mắt: ‘’ Nhóc con, dám bắt nạt cháu dâu của ta. ‘’
Hạ Phong tự nhiên lại biến thành cháu ghẻ nhưng vẻ mặt lại rất rất vui vẻ còn bày ra bộ dạng tổng tài bá đạo.
Đến bây giờ, Tịch Nguyên mới thấy gương mặt anh ấm áp đến lạ thường.
Hay đây mới chính là con người bên trong của anh, vẻ ngoài lạnh như băng thường ngày chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài.
Hay bởi vì anh ở một vị trí quá cao nên phải tự tạo cho mình một lớp vỏ để không ai có thể thấy được điểm yếu của anh.
Tịch Nguyên cùng bà nội đi vào trong, cô còn quay lại lè lưỡi với anh.
Hạ Phong lắc đầu, cười đến cưng chiều.
Đến giờ cơm trưa, Hạ Phong cùng Tịch Nguyên ngồi một bên, bà nội ngồi ở ghế chủ tọa.
Hạ Phong cứ gắp đồ ăn để vào chén cho cô, đầy ắp đến nỗi không gắp được nữa.
Từ đầu đến cuối, bà nội luôn để ý từng cử chỉ của Hạ Phong đối với Tịch Nguyên vô cùng đặt biệt. Chỉ cần là người cháu bà yêu thương thì bà cũng sẽ chấp nhận vô điều kiện.
Hạ Phong đã sống khổ từ nhỏ chỉ có bà là luôn hiểu anh nhất. Anh không biết đối xử tốt với người khác cũng không biết nói lời ngon ngọt làm người khác vui nhưng lại vì Tịch Nguyên mà thay đổi hoàn toàn.
Bà nội thấy anh cứ mãi gắp mặc cho Tịch Nguyên cau có thì bật cười: ‘’ Cái thằng nhóc này, con gắp nhìu như vậy làm sao con bé có thể ăn chứ. ‘’
Hạ Phong nghe bà nói thì lấy một cái chén khác cho cô. Anh găp thức ăn cho bà rồi nói: ‘’ Hôm nay cháu không ở lại với bà được. ‘’
‘’ Vậy thì cháu về đi, để Nguyên Nguyên ở lại với bà là được. Ai cần cháu chứ? ‘’
Hạ Phong đen cả mặt. Lúc trước, anh luôn được bà yêu thương nhất trong nhà nhunge bây giờ lại cho ra rìa rồi.
Tịch Nguyên ngồi một bên không nhịn được phì cười:
‘’ Cháu rất thích ở lại với bà, mặc kệ anh ấy. Đêm nay, cháu ngủ với bà nội nhé? ‘’
‘’ Ấy… không được. Sẽ có người không vui đấy! Là người yêu thì sớm muôn gì cũng sẽ thành vợ chồng ngủ chung sẽ tốt hơn. ‘’ Bà nội nói.
Tịch Nguyên bất ngờ cùng sửng sốt: ‘’ Hả? Không…’’
Lời chưa nói ra thì đã bị Hạ Phong nhét cho một con tôm.
‘’ Oa…cái này con quá đi mất! ‘’
Hạ Phong không được yêu thương liền chăm chú bóc tôm cho Tịch Nguyên. Không biết ai mới là cháu ruột nữa rồi.
Đã lâu lắm rồi, Tịch Nguyên mới được ăn bữa cơm của một gia đình, bữa cơm tràn đầy niềm vui cùng ấm áp, vô lo vô nghĩ không cần phải đề phòng trong chén của mình có thứ gì đó lạ không.
Không cần phải nói ra những lời châm chọc cùng chán ghét.
Nghĩ đến đây, Tịch Nguyên đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Bà nội quý mến cô nhiều như thế lỡ một ngày bà biết được đứa cháu gái duy nhất của mình bị cô giết hại, bà chắc chắn sẽ ghét bỏ cô.
Thấy Tịch Nguyên thất thần, Hạ Phong nắm lấy tay cô đang để dưới bàn. Tịch Nguyên giật mình trừng mắt nhìn anh. Hạ Phong hất cằm về phía chén cơm của cô.
Tịch Nguyên hất tay anh ra, liếc anh một cái rồi gắp thức ăn vào chén của bà nội.
Bữa cơm kết thúc tràn đầy niềm vui, bà nội cũng rất hạnh phúc khi thấy cháu của mình vui vẻ như vậy.
‘’ Phòng của hai đứa ở trên tầng đấy. Mau nghỉ ngơi đi. ‘’ Bà nội đứng dậy ra ngoài.
Tịch Nguyên cũng vội vàng lẻo đẻo đi theo nhưng đi được một nữa thì cổ áo cô bị tóm lại.
Hạ Phong nhướng mày: ‘’ Sai đường rồi! Phòng của chúng ta ở trên. ‘’
''Không chịu. Tôi không chơi với anh nữa! Mau thả tôi ra, tôi đi cùng bà nội. ‘’ Tịch Nguyên vùng vằng.
‘’ Bà nội phải nghỉ ngơi. Em đừng làm phiền! ‘’
Tịch Nguyên ỉu xìu đành phải theo Hạ Phong lên tầng.
‘’ Hạ Phong, anh đừng đối tốt với tôi như vậy. ‘’ Cô thuận miệng nói.
Hạ Phong khó hiểu nhìn cô: ‘’ Có vấn đề gì sao? ‘’
‘’ Tôi hỏi anh nhé? Ví dụ chỉ là lấy ví dụ thôi nhé? ‘’
‘’ Ừm, em nói đi. ‘’ Hạ Phong gật đầu.
‘’ Nếu như người anh vô cùng quý mến làm chuyện có lỗi với anh…ừm…chẳng hạn như người đó làm hại người thân của anh nhưng anh không hay biết vậy đến khi anh biết rồi thì anh có hận người đó không? ‘’