Hai người vẫn giữ nguyên tư thế cũ, Tịch Nguyên không chịu nổi nữa đành phải chấp thuận :
'' 2 ngày cũng được, mau đứng dậy đi. Anh nặng như thế, vai của tôi sắp gãy rồi ! ''
Hạ Phong từ từ thả cô ra, gương mặt điển trai nghiêng qua rồi sát lại gần cô, ngón tay thon dài chỉ vào má : '' Nhanh lên ! ''
Tịch Nguyên khó hiểu, hỏi lại : '' Hửm ? ''
''Hôn một cái thì có thể đi. ''
Tịch Nguyên ngạc nhiên, cô nhắm chặt mắt, kiễng chân, bờ môi đỏ mọng của cô sắp chạm vào má thì Hạ Phong quay đầu để môi cô đặt lên môi mình.
Ngay vừa lúc , Tịch Nguyên sắp quay đi liền có một bàn tay to lớn giữ đầu cô lại, làm nụ hôn ngày càng triền miên, ngọt ngào.Chẳng mấy chốc , khoang miệng đã đầy mùi máu tanh.
Tịch Nguyên cố gắng để thoát ra, cô nhắm chặt mắt, lúng túng : '' Lưu...lưu manh ''
Sau đó ôm mặt chạy như ma đuổi trước khi đi còn không quên để lại trên mặt anh một cái tát không mạnh cũng không nhẹ.
Hạ Phong khoanh tay dựa vào bức tường nhìn theo bóng lưng cô gái nhỏ chạy mất, khóe miệng anh khẽ cong lên.
...
Lúc Tịch Nguyên đến thì đã có một chiếc máy bay tư nhân và người đợi. Bên phải đồng phục của tổ chức đều có chữ W nên Tịch Nguyên tìm người cũng không khó.
Trong máy bay đã có một bóng người đen chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thấy Tịch Nguyên đã đến liền có âm thanh trầm thấp như nổi bão vang lên :
'' Bảo bối, em trễ nữa tiếng rồi đó. ''
Nghe thấy âm thanh đáng sợ quen thuộc, gương mặt vốn ửng đỏ của cô cũng phai đi đáng kể. Cô quay đi né tránh ánh mắt của Ngụy Thanh Trạch.
Tịch Nguyên : '' Tôi có chút việc. ''
Sắc mặt Ngụy Thanh Trạch càng ngày càng kém đi, không biết bao lâu rồi anh mới thể hiện cảm xúc thật lên mặt lại còn biểu hiện rõ như vậy.
Ngụy Thanh Trạch vương tay qua, bóp lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình. Ngón tay cái miết miết trên môi cô :
'' Bảo bối, em lại làm chuyện xấu rồi ! Hiện rõ như vậy ! ''
Lúc nãy, son môi của cô đều bị Hạ Phong nuốt cả rồi hơn nữa lại còn gặm nhắm môi cô đến sưng đỏ. Thảo nào Ngụy Thanh Trạch lại nỗi bão như vậy.
Tịch Nguyên càng vùng vẫy thì tay của Ngụy Thanh Trạch càng bóp mạnh hơn, ánh mắt anh nhìn cô như một kẻ điên cuồng :
'' Em nói xem, tôi có nên nhốt em ở cạnh tôi cả đời không ? Để em không còn sức ra ngoài dụ dỗ đàn ông. ''
Tịch Nguyên dùng sức đẩy Ngụy Thanh Trạch ra:
'' Im đi ! Tôi không phải tù nhân. ''
'' Phải. Vì em không phải tù nhân nên tôi mới để em ra ngoài chơi nhưng em lại không chịu nghe lời tôi.''
'' Em có thể quậy phá, lật cả cái Đế Đô này lên cũng không sao. Tại sao em cứ thích chui đầu vào Hạ gia vậy ? ''
'' Nếu không phải em là người của tôi thì chuyện lần này cũng làm cái đầu của em treo trên bảng hiệu tổ chức rồi. ''
Tịch Nguyên mím chặt môi những gì Ngụy Thanh Trạch nói đều đúng, cô không thể nào phản bác được. Nếu lần này không có Hồng Thế Mã và Ngụy Thanh Trạch đứng sau chống đỡ thì cô cũng sẽ chết.
Chưa bao giờ Tịch Nguyên thấy Ngụy Thanh Trạch giận dữ như vậy, từ trước đến nay bất kể chuyện lớn nhỉ gì Ngụy Thanh Trạch đều làm vẻ thản nhiên hơn nữa còn đùa cợt. Cảm xúc lúc này của anh khiến cô biết được mức độ quan trọng của việc này .
Ánh mắt Tịch Nguyên dần tối lại : '' Hậu quả của việc này tôi sẽ chịu không liên quan đến Hạ gia. ''
'' Em nghĩ mình gánh nổi sao ? ''
Tịch Nguyên im lặng không trả lời, cô nhắm mắt lại dưỡng thần.
...
Sau 1 tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng cũng đến căn nhà rộng lớn, âm u.
Ngụy Thanh Trạch bước vào trước, sát khí của anh khiến đoàn người phải tách ra làm hai hàng nhưng khi nhìn rõ người đi phía sau là Tịch Nguyên, đám người đó bắt đầu nhìn cô với ánh mắt hình viên đạn .
Tịch Nguyên vẫn thư thái, bước đi như bình thường, cô không mấy quan tâm đến cách nhìn của người khác về bản thân mình .
Tất nhiên Ngụy Thanh Trạch cũng thấy được điều này, ánh mắt anh quét đoàn người từ trên xuống dưới, lạnh giọng :
'' Muốn tạo phản sao ? ''
Một câu nói ngắn gọn đã khiến đoàn người cuối đầu cung kính, một cái liếc mắt cũng chẳng dám.
Tịch Nguyên cùng Ngụy Thanh Trạch bước vào một căn phòng. Bên trong đều là máy móc, dây nhợ chằn chịt đang kết nối với một người đàn ông quấn băng trắng khắp người trên giường, trên gương mặt điển trai là máy thở. Dù vậy cũng không làm vơi bớt sự lạnh lẽo cùng đáng sợ trên gương mặt hắn.
Vừa nhìn thấy được người năm trên giường bệnh với nhịp tim ổn định, Tịch Nguyên vô cùng vui sướng nhưng sau đó lại tức giận :
'' Tên thối tha, dám nói lão nhị chết rồi. Bà đây đánh chết anh...''
Tịch Nguyên vung tay đấm vàu cái lên lưng Ngụy Thanh Trạch, anh giữ tay cô lại, cau mày :
'' Chậc...bảo bối, như thế chẳng khác nào sống không bằng chết sao ? ''
Nghe xong câu nói này niềm vui trong lòng Tịch Nguyên cũng vơi đi một nữa. Cô nhìn người đàn ông quấn băng trắng với đống dây nhợ, mắt cũng bắt đầu đỏ lên rồi quay sang nhìn Ngụy Thanh Trạch thì đột nhiên biến sắc :
'' Này, không phải chứ ? Tôi chỉ đánh anh vài cái sao mặt mũi anh lại trắng bệch thế này ?