Vợ Tôi Là Sát Thủ

Chương 18




Sau khi trò chuyện và bàn xong hợp đồng với Khoa Lãm, Đặng Khoa có ý mời Tịch Nguyên ăn cơm nhưng cô từ chối và hẹn hôm khác vì Tịch Nguyên chuẩn bị sang Hạ thị để dạy cho người nhốt cô một bài học. Vừa bước gần ra khỏi cửa thì một giọng nói ẻo lả vang lên :

'' Chị ! Sao chị lại ở đây ? ''

Nghe giọng nói ẻo lả đến rùng mình kia không cần nhìn cũng biết là nhân vật nào vậy nên Tịch Nguyên ngó lơ như không nhìn thấy gì hết nhưng Tịch Tuyết lại chạy theo kéo tay cô , tỏ ra thân mật :

'' Chị vẫn còn giận sao ? Chị về nước cũng lâu rồi mà không thấy chị về và nhà, em và bố mẹ thật sự rất nhớ chị. ''

Tịch Nguyên nhìn Tịch Tuyết như nhìn một sinh vật dị hợm, cô hất cô ta ra rõ ràng Tịch Nguyên cũng không dùng lực nhiều nhưng cô ta lại ngã đúng hơn là ngã vào lòng Trình Đông. Thấy Tịch Nguyên cư xử thô bạo như vậy gã cau mày :

'' Em vừa phải thôi ! Tịch Tuyết chỉ quan tâm em thôi mà ! ''

Tịch Nguyên cười lạnh : '' Ha, quan tâm ? Chị đây đếch cần nhá ! Nào, chó ngoan thì không cản đường !''

'' Tịch Nguyên, chỉ mấy năm không gặp mà em lại thay đổi nhiều như vậy ! Bọn anh đang cố gắng bù đắp cho em mà ! Sao em cứ mãi ôm hận như vậy chứ ! '' vẻ mặt Trình Đông hơi tối lại

'' Mẹ nó ! Gán cho bà cái danh giết người còn cướp hết tất cả của bà đây bây giờ lại còn đòi bù đắp. Mấy người có phải não tàn hết rồi không ? '' Tịch Nguyên không nhịn được nữa nếu không phải ở đây còn có người thì cô đã lao đến đánh cho Trình Đông một trận nên thân

Tịch Tuyết ngân ngấn nước mắt : '' Đều là lỗi của em. Chỉ cần...chỉ cần chị tha thứ chị muốn em làm gì cũng được. ''

Nhìn cái thứ diễn xuất tệ hại trước mắt , Tịch Nguyên dần mất kiên nhẫn đột nhiên điện thoại sáng lên là Hạ Phong gọi cho cô. Cô cũng không tránh né , nhấn nút nghe luôn tại chỗ.

Đầu bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp mà ấm áp : '' Thuận lợi không ? ''

Tịch Nguyên mặc kệ hai con người trước mặt cô vui vẻ khoe chiến tích : '' Rất thuận lợi ! Còn kí cả hợp đồng nhanh gọn nữa ! ''

'' Ừm. Đến chỗ tôi đi người sẽ giao cho em xử lí ! ''

Vẻ mặt Tịch Nguyên ỉu xìu : '' Chuẩn bị đến rồi nhưng lại bị chó đuổi tận hai con cơ ! Còn bị nó cắn cho vài phát nữa ! ''

Hạ Phong khẽ cười : '' Chậm thôi ! Cắn lại nó đi rồi đến đây ! ''

Vì đứng khá gần nên cuộc trò chuyện ngắn này , Tịch Tuyết và Trình Đông đều nghe thấy. Nghe Tịch Nguyên gọi mình là chó Tịch Tuyết tức đến tím người, mím chặt môi, móng tay ghì sâu.

Nói xong anh dập máy , Tich Nguyên cũng phớt lờ hai người kia chuẩn bị bước đi thì bỗng cánh tay bị kéo lại, Tịch Tuyết nhếch mép rồi nhanh chóng biến lại bộ dạng ban đầu :

'' Chị về nhà với em đi ! Lúc trước em và ba có sang Mỹ tìm chị nhưng thấy chị đi cùng với một người đàn ông vệ sĩ không cho theo nên mới không gặp được chị ! ''

Câu nói này rất bình thường nhưng cộng thêm với cuộc trò chuyện lúc nãy thì ở trước mặt Trình Đông , cô ta đang bóng gió rằng Tịch Nguyên bỏ nhà theo trai. Tịch Tuyết đang cố phá vỡ hình tượng của Tịch Nguyên trước Trình Đông nhưng cô ta không biết rằng Tịch Nguyên chằng cần cái thứ hình tượng gì đó.

Điện thoại của Tịch Nguyên lại tiếp tục reo. Cô đã lười nói chuyện với hai người này rồi nên nhanh chóng nghe điện thoại.

Đầu bên kia rất không vui : '' Bảo bối ~ Em giỏi thật đó ! ''

Trình Đông nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Trong mắt Tịch Tuyết xoẹt qua một tia sáng cứ như là đến ông trời cũng muốn giúp cô ta .

Cứ nghe người này nói chuyện thì đầu Tịch Nguyên đầy vạch đen : '' Lại chuyện gì ? ''

'' 3 tháng sau anh dời về Đế Đô, đừng lún sâu vào vũng nước đục đó. Cho em chơi một chút ! 3 tháng sau em không về tổ chức anh chặt hai cái chân của em.'' Ngụy Thanh Trạch nói chuyện rất bình thản, nói xong anh cúp máy. Mặc dù giọng điệu không có gì tức giận nhưng Tịch Nguyên biết lúc này Ngụy Thanh Trạch đang rất không vui. Nhất cử nhất động của cô đều bị Ngụy Thanh Trach nắm trong lòng bàn tay.

Tịch Nguyên rùng mình một cái xong lại quay sang nhìn hai người kia : '' Ài... hai người muốn kiếm chuyện có thể lựa giờ được không ? Tôi rất bận đó ! Đi làm ăn còn giẫm phải phân chó! ''

Nói xong, Tịch Nguyên phóng như bay ra ngoài . Lúc nãy so sánh người ta như chó đã đành phút cuối lại đổi thành phân chó ai mà không tức chứ. Trình Đông thấy Tịch Nguyên đi rồi thì quay sang vỗ về Tịch Tuyết :

'' Đừng buồn nữa! Cô ấy khẩu xà tâm phật, emd đừng để bụng. ''

Tịch Tuyết tỏ ra hiểu chuyện : ''Em không sao ? Em chỉ sợ chị bị thù hận che mắt mà làm chuyện không phải ! ''

'' Đừng nói bậy ! '' Mặc dù nói như vậy nhưng vẻ mặt Trình Đông cũng có vài phần giao động. Trong đầu gã ngổn ngang những suy nghĩ về Tịch Nguyên. Gã đang nhớ lại khoảnh khắc cô dùng giọng điệu vui vẻ nói chuyện với người đàn ông kia. Trước đây gã cũng từng được nghe nhưng bây giờ chỉ cần gặp cô thì cô lại buông lời châm biếm.

Vẫn còn suy nghĩ thì trợ lí của Đặng Khoa đến báo : '' Dự án phía Tây thành phố đã được bàn giao rồi ! Xin lỗi hai vị ! ''

Mặt Tịch Tuyết như giẫm phải mìn cô ta hoảng hốt : '' Gì cơ ? Không phải nói hôm nay sẽ kí hợp đồng với Tịch thị sao ? Sao lại như vậy ? ''

'' Xin lỗi tiểu thư ! Vấn đề dự án với Tịch thị chúng ta chỉ mới bàn bạc vẫn chưa kí kết nên chưa có hiệu lực. '' Trợ lí nói xong bỏ đi.

Tịch Tuyết sắc mặt trắng bệch. Nếu không vó dự án lần này cô ta chắn chắn không thể đứng vững trong Tịch thị. Vì dự án lầm này cô ta đã phải rót vào không ít tiền mua chuộc không ít quan hệ. Tịch Tôn Sang cũng theo đó mà cưng chiều cô ta, giờ nghe được tin này , ông ta sẽ trở mặt .