Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tịch Nguyên chuẩn bị đánh một giấc thật ngon cho đến sáng thì điện thoại có tin nhắn tới.
Ngụy Thanh Trạch : '' Bé cưng~em quậy thật đó ! ''
Đọc được tin nhắn kia , vẻ mặt Tịch Nguyên đen như đít nồi. Cô trực tiếp gọi điên.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia bị cô mắng : '' Tên điên, anh có nói chuyện bình thường không hả ? Tôi làm gì ? ''
Bên kia biếng nhác trả lời cô : '' Chậc...mật báo của lão Thanh nói em động vào người bên đó.''
Tịch Nguyêm từ từ nhớ lại , cô có chút chột dạ :
'' Ừm...là gã không tai sao ? Tôi chỉ đùa chút thôi !''
'' Hửm ? Honey, em đùa kiểu gì vậy ? Đùa lại với tôi xem !''
Cô có ngốc mới đùa như vậy với anh ta . Ai không biết anh ta là một kẻ điên chứ.
'' Tóm lại là giao chuyện này cho anh. Tôi không biết gì cả ! '' Nói xong cô dập máy để lại một mớ rắc rối cho người kia .
Cùng lúc đó tại Las Vegas
Người đàn ông ngồi trong căn phòng tối nhếch mép từ từ đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Dưới lầu, một người đàn ông trung niên khó chịu vẻ mặt dường như rất tức nhận có phần mất kiên nhẫn.Người này là lão Thanh , lão đại của Thanh bang và gã không tai bị Tịch Nguyên uy hiếp chính là đàn em thân cận của lão.
Ngụy Thanh Trạch sải bước đi tới , ngồi đối diện người đàn ông trung niên , vẻ mặt tăng thêm vài phần sát khí: '' Ông già , có chuyện sao ? ''
Lão Thanh cực kì tức giận trước thái độ ung dung của Ngụy Thanh Trạch, lão lấy từ sau ra một khẩu súng chĩa vào đầu anh nói : '' Hồng bang và Thanh bang trước giờ là hai tổ chức độc lập. Tại sao người của cậu lại chĩa mũi vào chuyện của tôi ?''
Vẻ mặt Ngụy Thanh Trạch vẫn ung dung không đổi thêm vào đó là sự biếng nhác, anh dựa người vào ghế ánh mắt thâm trầm như dạ quỷ nhìn họng súng đen ngòm trên trán rồi đảo lên mặt người đàn ông trung niên : '' Bảo bối nhà tôi chỉ đùa thôi ! Là do con chó nhà ông không trung thành ! ''
Tịch Nguyên lúc nãy vốn dĩ chỉ nói qua loa lấy lệ cho xong chuyện để đi ngủ nhưng không ngờ Ngụy Thanh Trạch lại lấy câu nói đó của cô làm lí do để nói chuyện.
Thấy ánh mắt của Ngụy Thanh Trạch, lão Thanh nhất thời rùng mình , ông ta hạ súng xuống, giọng điệu có vài phần mềm mỏng : '' Nhưng ai lại không sợ hình tra tấn tinh thần của Đại tiểu thư chứ ? Cậu nói xem A Lăng cũng chỉ là đàn em của tôi nếu mà cậu ấy bị giao cho Đại tiểu thư thật thì chỉ có chết! Lúc trước, để cảnh cáo chẳng phải cô ấy đã lấy đi cái tai của A Lăng sao ? Chuyện lần này rõ ràng là cô ấy sai. ''
Ngụy Thanh Trạch lại tăng thêm sát khí nói :
'' Ông già rồi nên lú lẫn sao ? Không sao nếu vậy thì để tôi nói ông nghe .Vì trước giờ có vài ba phần giao tình nên mới tha cho ông . Chỉ một nhác dao trên cổ tay bảo bối nhà tôi cũng đủ làm cho cái Thanh bang ông gầy dựng mấy chục năm trời đi tong đó ông có biết không hả ? ''
Lão Thanh lúc này cũng có đôi phần sợ sêt. Lão ta không nghĩ đến chuyện này. Đang chuẩn bị mở miệng thương lượng thì một bóng người đen trên lầu đi xuống.
Hồng Thế Mã liếc Ngụy Thanh Trạch đang lười biếng dựa vào ghế sau đó quay sang nhìn lão Thanh , giọng lạnh đi : '' Chà...hôm nay có bão sao ? Đột nhiên lão đại Thanh bang lại đến nhà khiến tôi khá bất ngờ. Lại còn... mang theo đồ chơi sao ? ''
''Hồng gia, tôi đây không dám.'' Ông ta vừa cung kính cúi đầu vừa cất đi khẩu súng của mình
Không đợi lão Thanh lên tiếng Ngụy Thanh Trạch bèn giải thích : '' Chó nhà ông ta làm bảo bối của con bị thương. Bảo bối của con chỉ đùa với con chó ấy chút không ngờ con chó lại phản chủ . Thế là ông ta đến tìm con còn đòi bắn con nữa cơ ! ''
Tình tiết câu chuyện này hình như sai rồi ! Rõ ràng là lão đến đây để mắng vốn nhưng bây giờ lại bị hỏi tội ngược lại. Lão Thanh bị khí thế của hai người ép đến nghẹt thở , sợ quá đánh liều : '' Là Hồng đại tiểu thư lo chuyện bao đồng nên mới bị thương. ''
''Haiz...bảo bối nhà tôi thương người có được không ? Thấy bảo bối của tôi còn không biết tự né à ? '' Nói đến đây Hông Thế Mã đưa tay , ý bảo anh ngưng.
Lão Thanh giận đến đỏ mặt , người của ông bị uy hiếp đến nỗi phải khai ra ông ta hơn nữa còn có vài lính tinh nhuệ bị đánh đến chết. Nếu không có mật báo ông ta cũng không biết ai có bản lĩnh làm cho A Lăng (*gã đại ca không tai) nói ra sự thật.
Hồng Thế Mã từ từ ngồi xuống bên cạnh Ngụy Thanh Trạch , ông đưa tay rót một tách trà, thư giãn đưa lên miệng thưởng thức sau đó nói : ''Chỉ vì một con chó mà dám mang đồ chơi đến đây hỏi tội con gái tôi. Tôi thấy hình như ông không cần Thanh bang nữa ! ''
Lão Thanh thấy vẻ mặt kia thì tràn đầy lo lắng, lão cuối đầu , cố giữ vẻ bình tĩnh nhất có thể : '' Không không...tôi nào dám. Tôi xin phép trước.''
Nói rồi lão ta dùng tốc độ nhanh nhất để rời khoit nơi đáng sợ này.
Ngụy Thanh Trạch đứng dậy chỉnh lại ống tay áo chuẩn bị bước đi thì Hồng Thế Mã lên tiếng:'' Con đừng dạy hư con bé. ''
'' Bảo bối của con còn nhỏ, tính tình lại thích nghịch ngợm, con dọn dẹp chút thì có sao ? '' Ngụy Thanh Trạch bước lên lầu chỉ còn Hồng Thế Mã ngồi lại , ông lắc đầu vẻ mặt cũng không tức giận , ông lấy điện thoại ra gọi cho Tịch Nguyên .
Có lẽ ,Tịch Nguyên lo lắng chuyện này sẽ đến tai Hồng Thế Mã nên cô không ngủ được Thấy Hồng Thế Mã gọi đến cô càng chột dạ hơn, cô vội vàng nhấc máy dùng giọng điệu nũng nịu nói :
''Cha~người lại nhớ con rồi sao''
Hồng Thế Mã hừ lạnh : '' Gây chuyện xong còn có người dọn dẹp . Con đúng là bị Thanh Trạch nuông chìu đến hư rồi còn nữa...còn nữa giọng điệu con nói chuyện cũng y hệt nó. ''
Nghe Hồng Thế Mã nói như thế Tịch Nguyên đầu đầy vạch đen : '' Gì chứ ? Tên đó bị điên sao có thể so với con, con ngoan như thế ! ''
Cô dừng một chút sau đó nói tiếp : '' Cha mau trả em bé tài khoản lại cho con đi ! Nếu không con sẽ đi cướp ngân hàng đấy nhé !! ''
Hồng Thế Mã bị Tịch Nguyên chọc giận, ông nói :
'' Nha đầu, nếu sống không được thì lập tức trở về.'' Vừa dứt lời Hồng Thế Mã dập máy luôn
Nói thì nói như vậy chứ thật ra Hồng Thế Mã rất thương Tịch Nguyên.Ở với cô 5 năm ông đã sớm coi cô như con gái ruột.Ông rất nhớ cô muốn cô nhanh chóng quay về nhưng vẫn mạnh miệng đấy thôi.