Tịch Nguyên chống nạnh, đắc ý nhìn người đàn ông to cao dưới đất bỗng nhiên cô cảm thấy có một khí lạnh sau lưng, Hạ Phong đã tìm thấy cô.
Anh cau mày: '' Em lại gây chuyện ? ''
'' Là một nhà ba người bọn họ bắt nạt tôi đó. Còn đòi đánh tôi nữa cơ ! Điện thoại của tôi bị bọn họ làm mất rồi nên mới không gọi được cho anh.Tất cả mọi người ở đây đều có thể làm chứng cho tôi nha. '' Tịch Nguyên nhanh chóng giải thích
Tất cả mọi người : ''.....'' Vế trước thì đúng là như vậy còn vế sau sao cô không kể ra chứ '_'
Tất cả mọi người thấy sự việc đã xong rồi thì cũng lục tục rời đi
Hạ Phong đầy mệt mỏi nhìn cô gái đang đắc ý trước mặt mình rồi bắn ánh mắt hình viên đạn về phía một nhà ba người kia.
Nhận thấy không khí lạnh lẽo cùng khí thế nguy hiểm của Hạ Phong, hai vợ chồng kia sợ hãi nói :
'' Ch...chúng tôi chưa kịp làm gì cô ấy cả.Anh cũng thấy đó thân thủ của vợ anh nghịch thiên như vậy ! Chúng tôi không đánh lại.''
Người vợ cũng sợ hãi không kém vội đỡ lời cho chồng mình : ''Phải đó ! Vợ anh nhỏ bé nhưng lại rất khỏe nếu không phải ai cũng thấy cô ấy chỉ một cước đá bay chồng tôi thì bây giờ tôi nói bọn họ sẽ cho rằng là tôi thần kinh mất. Anh bỏ qua cho chúng tôi đi.''
Sự chú ý của Hạ Phong đã rơi vào hai từ '' vợ anh'' kia , sắc mặt anh từ từ dãn ra. Vừa quay sang chuẩn bị đưa Tịch Nguyên về nhà thì cô đã chạy đến chỗ người bán kẹo bông đầy màu sắc phía đối diện . Anh lại phải lếch theo cô.
Vợ chồng kia thấy hai người đã đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm ,lau mồ hôi lạnh tên trán. Người thì tra tấn thể xác , người thì tra tấn tinh thần , chọc nhầm người rồi !
'' Nè, anh mau thử đi ! Trước giờ anh chưa từng thử mấy thứ này chứ gì ! '' Tịch Nguyên đưa cây kẹo bông ra trước mặt anh
Hạ Phong do dự rồi cũng ăn thử một miếng. Tịch Nguyên nghiêng đầu sang , chớp chớp mắt : '' Thế nào ? ''
Anh gật đầu:'' Không tệ.''
'' Em thích đến đây chơi sao ? ''
Nhắc về vấn đề này, mắt cô hơi rũ xuống, cô im lặng một lúc. Hạ Phong cũng kiên nhẫn chờ đợi, không thúc giục cô.
Tịch Nguyên cười khổ : '' Lúc trước , tôi lén đến đây với ừm...mối tình đầu của tôi xong về nhà bị dì ghẻ đánh đến thừa sống thiếu chết sau này bà ta không cho tôi đi nữa. Còn cha của tôi rất yêu chiều bà ta dù tôi có bị đánh chết thì ông ta cũng không vấn đề gì. Hôm nay đến đây cũng 5 năm rồi.''
Hạ Phong nhìn cô không nói gì, nghe cô kể với vẻ mặt không cảm xúc,không buồn cũng không khóc anh lại càng thấy thương cô hơn. Cô đã phải trãi qua những gì mới có thể kiên cường được như vậy ? Đó là một vấn đề nan giải mà anh phải tìm hiểu cô, mỗi ngày đều phải biết về cô thêm một chút.
Một lúc sau anh mới mở lời : '' Sau này, em sẽ có được những thứ tốt hơn. ''
Trên đường về nhà ,cô lấy tấm thẻ đen ra đưa cho anh: '' Trả lại cho anh. Nhờ nó mà hôm nay tôi đã giải quyết được một râc rối lớn đó ! ''
'' Không cần. Thay cho tiền lương của em.''
Tiền lương kiểu này có phải hơi cao rồi không ?
'' À...nhưng mà công việc của tôi là gì ? ''
'' Ở cạnh tôi.''
Ể...anh có còn muốn nói chuyện đàng hoàng không hả ? Nếu là người khác thì tôi đã đập cho một trận rồi .
Thấy cô gái nhỏ sắp xù lông anh khẽ cười : '' Đùa em thôi ! Đợi em làm quen xong tôi sẽ sắp xếp cho em.''
Vì hôm nay chơi cả một ngày nên vừa về đến nhà tắm xong cô liền lăn ra ngủ .
Cùng lúc đó tại Tịch gia
Trong phòng của Tịch Tuyết, Tiêu Yên cùng cô ta ngồi trên giường. Vẻ mặt Tịch Tuyết khó chịu :
'' Hôm nay con vừa gặp con khốn Tịch Nguyên. Hình như nó vừa mới về nước còn ôm được cái đùi lớn.''
Khuôn mặt Tiêu Yên đầy vẻ ngạc nhiên: '' Đứa con hoang đó, tại sao nó vẫn chưa chết ? Mẹ đã cho người xử lí sạch sẽ rồi mà...hơn nữa mấy năm nay cũng không có tin tức. Sao đột nhiên hôm nay lại xuất hiện chứ ? Hay...con nhìn nhầm ? ''
'' Không nhầm đâu mẹ ! ''
'' Đừng lo. Chúng ta còn nhiều cơ hội để xử nó.''
' Loảng xoảng ' người hầu gái đang bê sữa lên cho Tịch Tuyết nghe được câu chuyện thì vô cùng hoảng hốt, cô ta cố gắng chạy thật nhanh nhưng lại bị Tịch Tuyết tóm được Tiêu Yên giáng xuống mặt người hầu một cái tát đau điếng tức giận :
'' Mày đã nghe được gì ? ''
Người hầu sợ hãi , lắc đầu thật mạnh van xin : '' Phu nhân , xin người tha cho tôi, xin người, tôi...tôi không nghe...tôi không nghe thấy gì cả ! Phu nhân, tiểu thư, tôi...tôi chỉ vô tình đi qua thôi , tôi không nghe...không nghe.
Tiêu Yên kéo tóc người hầu ra sau dí sát mặt của bà ta vào : '' Hừ ! Muốn đấu với tao sao ? Mày và cả đứa con hoang đó nữa chúng mày mãi mãi không đấu lại tao đâu ! Cút ! ''
Cô hầu đó là tiểu Dao trước kia rất thân với Tịch Nguyên. Bất kể người hầu nào trong nhà cũng đều hùa vào với Tiêu Yên bắt nạt Tịch Nguyên nhưng tiểu Dao thì không với tiểu Dao thì Tịch Nguyên vẫn luôn là đại tiểu thư Tịch gia.Chuyện Tịch Nguyên bị vu oan năm đó cô ta cũng biết chỉ có điều cô ta không có bản lĩnh nói ra . Cô ta vẫn luôn dằn vặt vì chuyện đó luôn muốn nói sự thật nhưng bị Tiêu Yên uy hiếp nếu cô ta dám hé nữa lời thì cả nhà cô ta sẽ phải chết cùng .