Vợ Tôi Là Đại Minh Tinh

Chương 6: 6: Cười Không Hiểu Lí Do




Thấm thoát kể từ ngày An Kỳ cứu Trình Hạo Phong đến nay cũng đã trôi qua hơn ba ngày.



Hôm nay là chủ nhật nên An Kỳ không phải đến trường cũng được nghỉ làm một ngày.



Không bận việc gì nhưng cô vẫn dậy rất sớm, gần sáu giờ sáng đã sắp xếp chăn gối cất vào tủ rồi rón rén rời khỏi phòng ngủ tránh phát ra tiếng ồn làm Trình Hạo Phong thức giấc.



Nhưng cô đâu biết tất cả hành động của cô đã lọt vào tầm mắt của người thanh niên đang nằm trên giường, tuy mắt nhắm nhưng thật ra là không hề ngủ.



Từ lâu anh đã mắc phải chứng bệnh ngủ không sâu giấc nên chỉ một tiếng ồn nhỏ cũng khiến anh cau mày tỉnh dậy.



An Kỳ ra ngoài không lâu, anh cũng xuống giường rồi rời khỏi phòng ngủ.



Vệ sinh cá nhân xong, An Kỳ vào bếp chuẩn bị bữa sáng.



Cô mặc trên người chiếc áo thun big size from rộng kèm chiếc quần short ngắn, tóc buộc kiểu đuôi ngựa trông vô cùng thoải mái đáng yêu.



[ So look me in the eyes

Tell me what you see

Perfect paradise

Tearing at the seams



I wish I could escape

I dont wanna fake it

Wish I could erase it

Make your heart believe

But Im a bad liar, bad liar

Now you know



Now you know

That Im a bad liar, bad liar

Now you know, youre free to go...]

"Bad Liar" một bài hát An Kỳ vô cùng yêu thích đoạn mà cô tâm đắc nhất chính là đoạn điệp khúc.



Vừa rửa cà chua An Kỳ vừa ngây ngô hát mà chẳng mảy may để ý đến ai đó đang đứng tựa lưng ngoài cửa, tay đút trong túi quần đôi mắt phượng nhìn cô không rời, dường như đâu đó trên khóe môi còn hiện ra ý đang cười.



"Cô đang hát hay đang đọc bài?"

Giọng nói vang lên từ phía sau lưng làm An Kỳ giật bắn người, quay lại nhìn Trình Hạo Phong bằng nét mặt ngượng nghịu rồi nhanh chóng quay trở lại tiếp tục rửa cà chua.




" Anh...anh dậy sớm vậy?"

Chưa bao giờ cô lại thấy bối rối như lúc này..



chỉ là bị nghe hát trộm thôi mà sao lại cảm thấy ngại đến mức muốn chạy đi trốn luôn thế này chứ.



"Còn không phải do tiếng hát quá tệ của cô đánh thức tôi sao?"

Trình Hạo Phong vừa rót nước vừa dửng dưng trả lời cô.



"Cũng đâu có tệ lắm đâu ta, Tiểu Hi nó còn khen mình hát hay mà..



hừm."

An Kỳ không thèm đếm xỉa đến Trình Hạo Phong nữa, cô tự thì thầm một mình rồi bĩu môi.



Hành động vô tư của cô một lần nữa lại lọt vào tầm mắt của Trình Hạo Phong, anh bất giác lại bật cười rồi lại tự cảm thấy mình ngớ ngẩn.



Một cô gái mủm mỉm, ngây ngây ngốc ngốc như này đâu phải gu của anh.




Nhanh chóng thu lại nụ cười trên môi, Trình Hạo Phong đi tới đứng bên cạnh An Kỳ, mắt nhìn cô rửa mãi một quả cà chua vẫn không xong không nhịn được anh lại lên tiếng châm chọc.



- Cà chua nó nói cô mà rửa nữa là nó tắt thở luôn cho coi.





" À..."

An Kỳ ngay lập tức gật đầu rồi bỏ quả cà chua vào rổ, sau đó cô mới thấy có gì đó không đúng cho lắm.



Cà chua..



mà biết nói chuyện sao? Biết mình lại bị Trình Hạo Phong lừa cô liền nhìn anh một cái sắc bén rồi hậm hực đi ra chổ khác lấy dao thớt ra thái cà chua..



Mặc kệ ai kia vẫn đứng lì ra đó.



Một lần nữa anh lại cong môi cười nhẹ, khẽ hắn giọng một tiếng rồi đảo mắt xung quanh tìm cái chảo, sẵn tiện hỏi cô một câu nghiêm túc.



"Bà đi đâu rồi sao?"


"Anh hỏi bà ngoại tôi hả?"

"Ừ."

"Bà đi chùa từ sớm rồi..



hôm nay chỉ có tôi với anh ở nhà thôi."

An Kỳ vẫn chăm chú cắt cà chua mà không để ý đến anh đang làm gì.



Đến khi nghe tiếng "xèo" vang lên cô mới quay lại nhìn thì thấy Trình Hạo Phong đang đứng rán trứng.




Anh vẫn mặc chiếc quần âu và áo sơ mi trắng cô giúp anh giặc sạch hôm anh bị thương.



Nhìn anh đứng nấu ăn rõ ràng là quá quyến rũ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy buồn cười.





Thấy cô nhìn mình còn che miệng cười khúc khích khiến anh không nhịn được tò mò đành phải lên tiếng hỏi.



" Cô cười cái gì?"

Nhận thấy sắc mặt của Trình Hạo Phong đã trở nên khó nhìn, An Kỳ vội nén lại cơn buồn cười cô mím môi nói.



"Hình như đã ba ngày rồi anh không tắm."

"Còn không phải cô nói không được đụng nước cho đến khi vết thương lành hẳn?"

"Tôi...tôi...tôi có từng nói hả?"

An Kỳ liền ngẩng ra suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã nói với anh khi nào.



"Tôi chờ cô mang bánh mì và nước ra."

Sau câu nói vô cùng ngắn gọn từ Trình Hạo Phong là bóng người anh đã lướt qua An Kỳ và đi thẳng ra bàn ăn bên ngoài.



Cô nhìn theo bóng lưng anh rồi nhìn lại mấy miếng cà chua mình vừa cắt xong, cảm thấy vô cùng nực cười...!rõ ràng là dậy sớm nấu bữa sáng trong khi cô còn chưa đụng vào được cái bếp người ta đã nấu xong còn đang đợi mình ra ăn cùng.



Dở khóc dở cười vài giây cô cũng nhanh chóng mang bánh mì và nước lẽo đẽo ra sau.



- ---------------

Từ những chap sau mình sẽ cố gắng viết dài hơn!! Nhớ like+ fl truyện nhé!!.