Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

Chương 40: 40: Hoàng Oanh À Thật Sự Xin Lỗi Muội




Thời gian thấm thoát trôi qua, hai năm sống ở Bạch Phủ ta chưa từng nở một nụ cười hạnh phúc, thời gian Thái Hào ở cạnh ta còn không bằng thời gian ta chàng ở bên cạnh ả Phương Giao tiểu thư kia. Ả ta đúng là mặt dày còn hơn cái đít nồi, vốn đã biết chàng có thê tử vậy mà vẫn nhất quyết bám theo chàng, thời gian đầu ta tỏ vẻ bực bội ra mặt, nhưng dần đà ta cũng cảm thấy mệt mỏi, trước mắt bọn họ ta giống như không khí hoàn toàn không tồn tại, vậy ta la lối thì có tác dụng gì cơ chứ.

Ta vốn nghĩ làm dâu nhà họ Bạch sẽ được sống sung sướng nhưng ta còn thua cả một người hầu, từ ngày về phủ gia đình họ cắt bớt nô tỳ, những công việc gì ta có thể làm đều bắt ta làm hết, nhiều lúc ta muốn bỏ mặc tất cả, trở về Lý gia, nhưng nghĩ lại phụ thân ta liệu có đón tiếp ta trở về, bản thân ta bây giờ chẳng khác gì một đứa trẻ mồ côi có nhà nhưng không thể về, có người thân nhưng không thể nhận, ông trời đúng là biết trêu đùa ta.

Nhớ lại thời ở Lý gia mỗi lần phụ thân đi vắng ta đều cải trang thành nam nhân mà lén ra ngoài chơi, những lúc như thế thật khiến ta cảm thấy thoải mái vô cùng, bao nhiêu tủi hờn đều theo đó mà quên sạch hết. Ta biết người trong Lý gia đều hiểu cho hoàn cảnh của ta nên ta mới dễ dàng thoát ra ngoài như vậy, còn ở Bạch phủ thì khác, khắp nơi đều có lính canh vả lại cũng không có lỗ chó để ta chui ra ngoài. Haizz cuộc sống này có khác gì trong lãnh cung đâu chứ, ta chỉ còn biết an thân an phận mà làm một đứa con dâu ngoan một người vợ hờ hiền từ mà thôi.

“Ây da, lại gặp Thanh Mai tỷ, mấy công việc nặng nhọc như vậy sao lại để một vị phu nhân như tỷ phải động tay vào, bọn nô tài này thật đáng trách mà, để muội đến báo lại với thúc phụ và thúc mẫu đuổi hết bọn chúng đi rửa hận cho tỷ”, ta đang lau dọn thì từ đâu giọng ả Phương Giao đột nhiên vang lên bên cạnh ta.

Ta cũng chả buồn quay lại cảm tạ ả, chỉ nhẹ nhàng đáp lại một câu: “Nếu muội có lòng thì cần giẻ lau rồi lau phụ tỷ, tỷ sẽ rất cảm kích muội”

Ta cũng chẳng biết nét mặt lúc này của ả trông như thế nào chỉ nghe ả hừ lạnh một cái rồi bỏ đi một mạch, ta lúc này mới ngước lên nhìn thao dáng lưng ả, tính ra ả thân với nhạc phụ và nhạc mẫu còn hơn cả ta, bọn họ chung quy cũng giống nhau cả thôi, ai cũng xa lánh hắt hủi ta chỉ vì nghĩ ta sẽ đem đến điều xui rủi cho Bạch phủ, nhưng điều khiến ta đau lòng không phải vì bọn họ không xem trọng ta mà là vì người ta hết lòng yêu quý lại là người đối xử lạnh nhạt với ta, Thái Hào rốt cuộc chàng có nỗi lòng gì đây cơ chứ.

Từ ngày lấy nhau đến giờ ta còn chưa biết động phòng là gì, chàng ở một nơi, ta ở một nơi thì làm sao có thể cơ chứ, ngày ngày ta đều nhớ chàng tối tối lại lém qua phòng nhìn lén chàng phê duyệt tấu sớ, nhiều lúc cả đêm không ngủ, chàng nói không muốn nhìn thấy mặt ta, ta bèn nhân lúc chàng đi vắng mà lén vào phòng dọn dẹp cho chàng, những lúc chàng mệt ta liền bắc thuốc để trước cửa cho chàng uống tẩm bổ… Đối với ta chỉ cầm thấy chàng hiện hữu bên cạnh là ta đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Thời điểm này trời đã vào đông, ngoài trời tuyết cũng bắt đầu rơi, ta vì ở ngoài nhìn lén chàng nhiều hôm mà bị cảm phong hàn, hôm nay bản thân quá mệt nên không thể lê tấm thân này xuống giường để pha một chén trà gừng cho chàng như thường lệ.



“Thái Hào, là chàng sao”, ta có thể cảm nhận được hơi ấm từ chàng, chàng lấy khăn lạnh đắp lên trán cho ta, còn ân cần đút thuốc cho ta uống, đã lâu rồi chàng không đến thăm ta, chăm sóc cho ta, ta nhất thời vui mừng đến rơi nước mắt, nhưng đáng tiếc chưa tận hưởng được hết cảm giác hạnh phúc này thì đã ngủ lịm đi từ lúc nào.

Lúc ta tỉnh dậy, Hoàng Oanh đã ở bên cạnh ta liên tục gọi ta mừng rỡ: “Tiểu thư, muội đây, muội đến chăm sóc tiểu thư đây, tiểu thư”, Hoàng Oanh vừa nói vừa khóc nức nở, vậy hóa ra đêm qua chỉ là giấc mơ ư, nếu là giấc mơ thì thật quá chân thực mà, ta nhắm mắt rất muốn bản thân lại có thể tiếp diễn giấc mơ đêm qua một lần nữa nhưng vẫn không thể được nữa rồi.

Kể ra có Hoàng Oanh bên cạnh ta cũng thật tốt, ta có thêm một người để bầu bạn, Hoàng Oanh biết ta sống ở Bạch phủ cực khổ không ngừng bất bình thay ta, nhiều lần còn tính gặp mặt phụ thân phụ mẫu ta nói cho ra lẽ nhưng đều bị ta ngăn lại, căn bản ta cũng lười phải đôi co, thời gian ở Bạch phủ ta cũng trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là một vị tiểu thư suốt ngày chỉ biết bỏ trốn chơi bời nữa rồi. Hoàng Oanh thấy vậy cũng tạm thời bỏ qua cho họ, cùng ta sống một cuộc sống bình dị ở Bạch phủ.

“ Tiểu thư, muội cứ tưởng những ngày tháng qua ở Bạch phủ tiểu thư sẽ rất hạnh phúc, Thái Hào tướng quân yêu tiểu thư như thế cơ mà, nhưng không ngờ ngài ấy lại là con người như vậy để tiểu thư một mình chịu bao nhiêu cay đắng tủi hờn, ngài ấy không đáng để tiểu thư phải hy sinh như vậy, nếu một ngày tiểu thư thay đổi ý định muốn bỏ trốn khỏi Bạch gia, Hoàng Oanh có chết cũng nhất định giúp tiểu thư”

“Nói bậy, Thái Hào huynh ấy chỉ là quá bận việc chính sự, rồi sẽ có một ngày huynh ấy sẽ hiểu tấm lòng của ta thôi”

“Tiểu thư”

Hai bọn ta cứ thế ôm nhau ngủ, đêm đó ta biết muội ấy cũng chẳng thể ngủ được, thi thoảng lại lấy tay quẹt đi dòng nước mắt đang rơi, ta cũng không biết nên vui hay nên buồn, đã để muội ấy phải lo lắng vì ta, “Hoàng Oanh à, thật sự xin lỗi muội”.