Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 7: Đồ ăn tự nhiên




Chỉ chốc lát sau hai người An Như mang về một cái túi thổ kim trứng nhỏ, vừa vào nhà An Ý liền nói: “Bình ca, chúng em đào một khối lớn mới được có ngần này. Năm nay thổ kim trứng không to thì không nói, còn ra quả ít hơn trước.”

Viên Hạo tiếp nhận túi nhìn mấy lần, kỳ thực vật này có chút giống khoai sọ cùng khoai tây, thậm chí còn nhỏ hơn chút, chỉ là vỏ ngoài có màu đen, phía trên còn mang theo một chút bùn, cũng không biết là có ăn được hay không.

An Bình đem rổ thổ kim trứng bỏ vào trong thùng nước rửa sạch, đem một tầng thô ráp màu đen bên ngoài bỏ đi, bên trong chính mà phần thịt màu nâu, sau đó trực tiếp để vào trong nồi, luộc lên. Viên Hạo vẫn là hỏi hắn một chút, bởi cậu không biết làm thế nào ăn vật này, kỳ thực An Tâm vẫn đảo quanh An Bình, đương nhiên mục đích của hắn là thổ kim trứng. Nhưng làm cho Viên Hạo giật mình chính là, An Bình dùng chính là tương tự khí hóa lỏng lại có thể nấu cơm. Chỉ là nhà bếp sạch sẽ quá mức, tuy rằng nồi và bếp có chút cũ, nhưng có thể nhận ra bên trong căn bản chưa từng làm cơm, càng không thấy được mấy loại gia vị như dầu ăn muối tương hay giấm.

Khoảng chừng nửa giờ sau, An Bình nắm lấy cái muôi nhỏ đâm mấy lần những củ thổ kim trứng hơi lớn một chút, có lẽ là đã quen, lập tức tắt bếp. Lại lấy ra một gói muối nhỏ rắc chút muối vào, muối này Viên Hạo là có thể nhận ra, cùng loại bình thường cậu dùng không khác nhau là mấy, chỉ có điều túi bọc ngoài không giống nhau mà thôi.

Một nồi thổ kim trứng được bỏ vào trong một cái tô. Cũng bất quá hơn nửa bát, nước canh cùng một ít thổ kim trứng như hạt đậu cũng bị chia làm năm phần, mỗi người chỉ có khoảng chừng hai cái muôi. Năm huynh đệ An Bình mỗi người đạt được một phần, vạn phần quý trọng mà cho vào miệng. Viên Hạo nếm thử một miếng nhỏ, nói thật, so với khoai sọ và khoai tây thì không ngon bằng, thế nhưng cuối cùng so với thực phẩm tổng hợp thì ngon hơn nhiều. Thổ kim trứng này vẫn tương tự như khoai tây, ăn ở trong miệng có thể cảm giác được bột bột, chỉ có điều không mịn như khoai tây hiện đại, ăn lên có cảm giác hơi già, phải nhai mấy lần mới có thể nuốt xuống. Lại chỉ bỏ muối, xem như có chút vị mặn, trên thực tế lại nhạt nhẽo vô cùng, nếu như có thể thả thịt ba chỉ đun một chút, phỏng cừng sẽ ngon hơn một ít. Viên Hạo không cảm thấy món ăn này có gì ngon, nhưng năm người bọn họ lại có vẻ như ăn được món gì mĩ mị lắm, vẻ mặt đó khiến cho Viên Hạo là người chưa từng ăn cái vật gì tốt, đều có cảm giác những người này cũng thật quá đáng thương.

Một bát này, ước chừng bảy, tám tầng, kỳ thực không đủ cho Viên Hạo ăn. Lượng cơm cậu ăn rất lớn, một bữa phải ăn đến hai bát cơm lớn, lao động chân tay trong thời gian dài,lại thêm là người trẻ tuổi, cậu luôn luôn ăn được không ít. Nhưng năm người An Bình đương nhiên không nghĩ tới Viên Hạo có sức ăn lớn như vậy, đặc biệt là An Tâm, hắn vừa ăn bát của mình, lại vừa lén lút xem bát của Viên Hạo, xem ra là nghĩ nếu Viên Hạo không ăn hết, còn có thể phân một chút cho hắn. Mắt thấy bát Viên Hạo nhanh thấy đáy, An Tâm vội hỏi: “Thổ kim trứng này ăn ngon đi?”

“Ân, có thể ăn.” Viên Hạo trái lương tâm đáp, kỳ thực thật không cảm thấy ngon, nhưng đối với cái người luôn luôn không kén ăn mà nói, có ăn là tốt rồi. Huống chi ở đây chỉ có một thứ có thể ăn này.

“Tôi đã nói mà. Thổ kim trứng ăn thật ngon, nhưng đáng tiếc chúng tôi bình thường không dám ăn. Toàn bộ đều dùng bán lấy tiền.” An Tâm tiếc nuối nhìn Viên Hạo ăn củ cuối cùng trong bát.

“Các cậu không phải là người trông sao? Bao nhiêu thế có thể ăn một chút a, lại nói bán như tiền làm cái gì a?” mấy lời này của Viên Hạo là hoàn toàn bật thốt lên, vừa hỏi liền xong liền cảm thấy mình thật là ngốc.

“Một cân thổ kim trứng là 30 liên bang ngân tệ đấy, có thể mua hai bao dịch dinh dưỡng. Nhưng một cân thổ kim trứng còn chưa đủ cho một người ăn.” An Tâm kêu một cách quái dị. Vừa nãy bốn người bọn họ cũng chỉ mới ăn hai bao dịch dinh dưỡng, tuy rằng ăn không no, nhưng mỗi ngày được ăn như thế, bọn họ liền hài lòng. Một số thời điểm, ngay cả chút phân lượng này cũng không có, thời điểm khó khăn nhất, đã từng ba ngày chỉ có ăn ngần này đồ đâu. Vì vậy thổ kim trứng hầu hết đều bán đi, đổi thành phần căn bản không đủ cho toàn gia đình ăn, nhưng có thể để hầu hết mọi người lửng dạ, không đến nỗi chết đói. Nhưng thu hoạch năm nay khẳng định sản lượng giảm nhiều, bọn họ đều thập phần lo lắng vấn đề đồ ăn, vừa này khối thực phẩm tổng hợp Viên Hạo không ăn, cũng bị An Bình khóa ở trong ngăn kéo. Khối đồ ăn này vẫn là có thể để cho bọn họ mỗi người ăn hai cái. ở đây không có ai lại lãng phí đồ ăn.

Viên Hạo ăn được lửng dạ, biết lần này liền ăn một trận lương thực của người ta, trong lòng không khỏi có chút chột dạ. May mà chính mình còn lại một ít dưa chuột, nghĩ liền phân một chút cho họ, coi như là bồi thường. Nhưng cái thổ kim trứng này, cậu thật không muốn ăn. Thực sự không dám nghĩ, nhưng không ăn cái này, cái dịch dinh dưỡng lại quá khó ăn. Nếu chỉ gặm dưa chuột, thực sự không thể đảm bảo cái bụng, vẫn là lén lút đi kiếm chút đồ ăn đi, nhưng chỉ còn lại một chút gạo, coi như là ăn cùng dưa chuột và cải thìa, cũng không ăn được mấy bữa.

Không có đồ ăn kiểu này cũng thật khó, coi như mình không tìm được công tác thì, mỗi ngày chỉ ăn mấy cái bánh bao, tuy rằng không có một chút mỡ, nhưng là cuối cùng cũng xem như không bị đói bụng. Nếu như trong không gian có bột mì thì tốt rồi a, lúc trước sao lại không nghĩ tới mang thêm một chút lương thực vào trong không gian a? Viên Hạo không ngừng hối hận, âm thầm nghĩ chính mình vừa về Đông Quản nhất định phải đem vào trong không gian nhiều đồ ăn một chút, sau đó vô luận là ở đâu cũng không để cho mình đói bụng. Chỉ là Viên Hạo không biết mình sẽ không trở về được thế kỉ 21, chỉ có thể ở cái mảnh đất khô cằn này sinh hoạt, còn sẽ gặp được càng nhiều sự tình cậu không thể nào tưởng tượng nổi.

“Nơi này đến thành trấn gần nhất khoảng bao nhiêu?” Viên Hạo hiện tại chỉ muốn có thể nhanh một chút rời đi nơi này, xem nơi này hẻo lánh như thế, lại hoang vu, cậu có thể khẳng định nơi này không phải là thành trấn. Nói như vậy thành trấn nhỏ nhất cũng có xe lái về nội thành, mà nội thành bất luận lớn hay nhỏ đều có xe lái về Đông Quản. Nếu như có thể tìm được xe, cậu vẫn là muốn nhanh một chút về Đông Quản đi, cái công tác ở công ty cây cảnh kia, cậu vẫn rất quý trọng.

Công ty lần này lại nhận thầu xanh hóa một cái tiểu khu mới, ngay khi chở cho tiểu khu các loại cây to nhỏ, trong đó có mấy gốc đại thụ, cây ăn quả, ngoài ra còn có các loại thảm cỏ. Cậu chủ yếu phụ trách công việc bảo dưỡng lại tiểu khu này, sau khi trồng mấy cái cây này xong, công ty đều cho tiểu khu miễn phí quản lý một năm. Đợi cho mấy cái cây này đều chắc chắn sống, công tác phục vụ của công ty xem như là hoàn thành hơn phân nửa. Hiện nay Viên Hạo làm được chính là công việc này, so sánh vẫn khá là nhàn hạ, chỉ là tưới nước, bón phân, phun thuốc trừ sâu, lại không phải mỗi ngày đều phải làm, chủ yếu là đảm bảo phần lớn hoa cỏ cây cối đều có thể sống tốt, kịp thời thay thế mấy cái cây đã chết. Hơn nữa tiểu khu cũng không phải là quá lớn, so với lượng công việc ở công ty thì ít hơn một chút, cậu càng vui khi làm công tác bảo dưỡng này, nhưng các công nhân khác lại không muốn làm, bởi vì quá tẻ nhạt, cả ngày một người công tác thì không nói, tiền lương cũng không cao. Cậu sợ nếu mình không quay lại, công việc này liền không thể gánh nổi. Tuy rằng ông chủ cũng dễ nói chuyện, cậu cũng luôn chăm chỉ công tác, lần này về nhà nghỉ tết cũng là ông chủ tự mình chọn người thay thế công tác của mình, chỉ chờ cậu trở lại, đồng sự kia liền quay lại công ty.

Nếu như có thể, cậu tình nguyện mang theo năm người An Bình đi Đông Quản làm công, đương nhiên tiền đề là năm người này đồng ý rời đi nơi này. Không biết rằng chính cậu cũng không thể trở lại Đông Quản.