Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính) - Chương 12: Độc quyền kinh doanh




Không bao lâu sau, một người đàn ông trung niên cùng một người nam nhân tuổi còn trẻ lại đây, hai người này rõ ràng so với những người khác có vẻ có địa vị và khí thế hơn. Nam nhân lớn tuổi nhìn dáng dấp như là người hầu, hắn nhỏ giọng nói với người thanh niên trẻ đi cùng: “Tiểu Lý tiên sinh, đây chính là dưa chuột có thành phần dinh dưỡng cao xuất hiện lần đầu hôm nay. Ngài thấy thế nào?”

Hai người nhỏ giọng trò chuyện vài câu, người đàn ông lớn tuổi hướng Viên Hạo nói: “Lý tiên sinh muốn hỏi ngươi, dưa chuột này vị làm sao? Muốn gia công như thế nào mới có thể ăn? Ở dưới nhiệt độ bình thường có thể bảo quản bao lâu?”

“Ăn sống khá là giòn, vị ngọt nhiều nước. Cũng có thể đun sôi ăn, cắt miếng xào hoặc là cho vào hầm thịt. Bình thường chỉ có thể để hai đến ba ngày. Dưa chuột của tôi là sáng sớm hôm nay hái, để tới ngày kia vẫn là có thể ăn.” Viên Hạo đơn giản nói cho bọn họ làm sao ăn quả này.

“Vậy là ăn sống hay ăn chín đều được. Còn muốn hầm cùng thịt? Có phải tước vỏ hay không?” Lý tiên sinh vẫn là không biết rõ.

“Như bình thường, non giống như dưa chuột của tôi bán, cũng có thể trực tiếp ăn sống hoặc là xào ăn. Dưa chuột già hơn một chút, liền phải tước vỏ chết đi, hầm cùng cùng thịt càng có mùi vị.” Viên Hạo thật không nghĩ tới dưa chuột của mình lại là vật hiếm lạ. Chẳng trách không có ai mua, ngay cả ăn cũng không biết? Làm sao mua? Kỳ thực điều này cũng không có thể trách cậu a, cậu hoàn toàn không có hiểu rõ chính mình hiện tại đang ở nơi nào.

“Còn có vỏ chết?” Vị Lý tiên sinh tuy rằng tuổi trẻ, là thanh niên vẫn chưa hiểu rõ đời, nghe nói như thế mắt liền lộ hết sạch. Hắn hiện tại đã biết dưa chuột hóa ra là bộ dáng này. Vừa nãy nhận được tin tức trên chợ có một loại rau dưa mới, nhưng chỉ nhìn thấy một cái ảnh chụp của dưa chuột cùng một đống giới thiệu về thành phần dinh dưỡng. Đều là không có tác dụng gì lớn, quả nhiên đến tận nơi mới có thể hiểu nhiều thông tin hơn.

“Đúng, già héo rồi lưu lại làm hạt giống, lần sau lại loại.” Viên Hạo bật thốt lên, An Bình gấp đến nỗi suýt chút nữa che đi cái miệng của cậu.

Tất cả mọi người có mặt nghe được cậu nói, toàn bộ đều kêu lên sợ hãi, không nghĩ tới cậu dĩ nhiên đem bí mật như thế nói ra trước mặt mọi người. Viên Hạo không rõ nhìn An Bình, cậu cũng biết mình có thể là đã nói nhầm, chính là không biết sai ở nơi nào.

“Cậu không thể nói chuyện liên quan đến hạt giống. Lại không cần nói bất kỳ lời nào nữa, tôi đến giúp cậu bán.” An Bình nhỏ giọng cùng cậu thì thầm vài câu. An Ý càng gấp đến độ đỏ cả mặt, hận không thể đem Viên Hạo giấu đi. Viên Hạo gật gù, đem quyền lực trao cho An Bình, cậu mừng rỡ khi không cần nói nữa. Cùng người nơi này giao lưu, sẽ có loại cảm giác cùng tiểu hài tử nói chuyện, cần phải kiên trì mười phần. Bởi vì mọi người cũng không hiểu lời của ngươi, kỳ thực cậu cũng không hiểu lắm lời của người khác.

Lý tiên sinh sắc mặt hơi có chút lúng túng, hắn cũng không nghĩ tới, Viên Hạo sẽ trực tiếp nói như vậy, cũng không hỏi thêm nữa, nói thẳng muốn mua một ít dưa chuột. An Bình giúp hắn cầm 5 quả, Lý tiên sinh gật gù, đã sớm có nhân viên đem ra một cái cân điện tử, tổng cộng 1450 gam, cần 870 ngân tệ. Người lớn tuổi kia lấy ra mấy cái ngân tệ đưa cho An Bình. An Bình liền đưa cho Viên Hạo, Viên Hạo nhận lấy nhìn một chút, ngân tệ này cùng Nhân Dân tệ tiền xu dáng dấp tương tự, mặt trên khắc Liên Bang thông dụng ngân tệ, trên mặt có số 100 là 3 tờ, 500 là 1 tờ, 10 là 7 tờ. Ngân tệ lớn hơn thì hình dạng cũng lớn một chút. Ngân tệ thấp nhất của nơi này chắc là 10 tệ.

Vị Lý tiên sinh này vừa ra tay liền mua 3 cân, vốn hơn 10 cân, lập tức liền ít đi rất nhiều. Trong đám người chậm rãi có người lại đây, ngươi một cái ta hai cái rải rác mua hết. Ước chừng hơn hai giờ sau, cũng chỉ còn sót lại ba quả, Viên Hạo lười mang về, đang cùng người bán thổ kim trứng bên cạnh mặc cả, chuẩn bị cùng hắn đổi chút thổ kim trứng mang đi. Nhưng người kia rất khôn khéo, nói ngươi này dưa chuột đều là người ta chọn còn lại, chính là do xấu hơn một chút, Viên Hạo vốn là muốn để hắn chiếm chút lợi lộc, nhưng An Bình lại lắc đầu.

“Viên Hạo tiên sinh, Viên Hạo tiên sinh.” Thiệu tiên sinh đột nhiên vội vội vàng vàng chạy tới, vừa thấy còn có 3 quả, lập tức kêu lên: “Cho ta, ta mua.”

Người bán thổ kim trứng kia vừa nghe thấy lời này, lập tức đáp ứng yêu cầu Viên Hạo, muốn đem ba quả dưa chuột đều đổi. Nhưng Viên Hạo đối với Thiệu tiên sinh vẫn còn có chút hảo cảm, liền không biết nên xử lý như thế nào.

“Vừa nãy bên trên mệnh lệnh, mua một chút dưa chuột.” Thiệu tiên sinh chạy vội, nói chuyện cũng gấp, chỉ lo chính mình đến muộn, một quả đều không còn thừa liền phiền phức.

Cuối cùng ba quả, tổng cộng bán 450 ngân tệ, người bán thổ kim trứng kia hối hận đến mức dậm chân, hiện tại muốn đổi cũng không được, nhưng hắn không dám cùng Thiệu tiên sinh cướp a. Hắn nguyên vốn là muốn đổi lại rồi lén lút đem ra chợ đen bán, vậy cũng có thể tăng giá. Ở trên chợ chính quy là không thể bán, bởi vì dưa chuột là kinh doanh độc quyền của Viên Hạo. Vật phẩm quý hiếm đều có quyền độc quyền, trừ phi ngươi có thể đạt được quyền kinh doanh, đây chính là muốn giao lượng lớn tiền mới có thể được. Nhưng chợ đen liền không giống, chỉ cần có con đường, cũng có thể cầm bán, tiền đề là không thể để cảnh sát biết, nếu như bị bắt được, là phải chịu hình phạt. Đương nhiên còn có một loại biến tướng tiêu thụ khác, chính là chuyển tặng tặng lễ, cái này rất linh hoạt, nhưng số lượng bình thường không lớn.

Tổng cộng thu vào là 3570 ngân tệ, An Bình cùng An Ý hai mắt phát sáng, như thế số tiền này là của bọn họ, phải biết số tiền kia là có thể mua hơn 200 bao dịch dinh dưỡng, bọn họ năm huynh đệ một tháng còn ăn không hết đây. Hơn nữa trên trấn này tiền lương cao nhất cũng chính là 3000 ngân tệ, người ta vậy cũng là có thể nuôi gia đình sống tạm. Hắn lần này liền bán nhiều tiền như vậy. Sao có thể không khiến người ta hưng phấn. Bất quá Viên Hạo chính mình lại không hưng phấn như vậy, trong lòng hắn vẫn không có thích ứng nơi này.

“Chúng ta đi giao phí quản lý đi.” An Bình nhắc nhở Viên Hạo.

“Mất bao nhiêu?” Viên Hạo hỏi Thiệu tiên sinh, Thiệu tiên sinh hỏi hắn bán bao nhiêu tiền, cuối cùng thu rồi 30 ngân tệ phí quản lý, Viên Hạo không cảm thấy quý. Nhưng An Bình An Ý lại nhíu nhíu mày. Thiệu tiên sinh cười nói: “Các ngươi đừng tưởng rằng không quý. Đây chính là món đồ quý trọng, không phải thổ kim trứng các ngươi bình thường bán, tùy tiện cho một cái hai cái ngân tệ liền xong việc.”

Viên Hạo không rõ nhìn An Bình một chút, nhưng An Bình lại lắc tay cậu, ra hiệu cậu đi ra ngoài lại nói. Thiệu tiên sinh đúng là rất hòa khí đối với Viên Hạo nói: “Hoan nghênh Viên Hạo tiên sinh lần sau trở lại chợ của chúng tôi bán dưa chuột.”

Vừa ra văn phòng, An Bình liền đem Viên Hạo mang tới một góc yên tĩnh không người nói: “Cậu có thể cùng hắn nói một chút, bình thường mười cân thổ kim trứng mới cho một ngân tệ, chính là mười cân măng gai cũng chỉ cho hai cái ngân tệ. Hắn thu 30 ngân tệ, cậu hoàn toàn có thể không cần cho nhiều như vậy.”

“Còn có thể mặc cả à?” Viên Hạo không biết, lại nói cậu cho rằng phí quản lí không thu đến một phần trăm vẫn tính là hợp lý.

“Đúng vậy, tôi cũng không kịp nói, cậu liền cho hắn tiền.” An Bình rất ảo não, mất không một chút tiền.

“Quên đi, chúng ta trước tiên đi mua một ít lương thực đi? Cũng không biết có cái gì có thể mua?” Viên Hạo đã biết nơi này là không có gạo bột mì các loại.

“Đi mua một ít thổ kim bột trứng đi, cái này thời gian bảo quản khá dài, có thể luộc thành cháo ăn.” An Bình nhiệt tình kiến nghị. Nhưng nhìn đến Viên Hạo hiển nhiên không muốn mua, hắn lại suy nghĩ một chút nói: “Nếu không đi cửa hàng bán cao lương đi, có thể luộc ăn. Còn có thể mua trứng gà.”

Nghe được trứng gà, Viên Hạo cuối cùng cũng coi như có chút dao động, trong không gian cậu gà muốn đẻ trứng còn non lắm, mua trước trứng ăn vẫn là có thể, cái thổ kim trứng kia bột bột cậu không muốn. Nhưng mà cao lương cậu còn thật coi như gạo, ở quê hương đều là cầm cất rượu, dường như ở quê hương người biết làm rượu từ loại cao lương hiện tại cực ít. Hiện tại mọi người đều dùng lúa mạch đậu hay lúa nước.

“Trước tiên đi mua chút trứng gà đi.” Viên Hạo gật gật đầu.

“Nga.” An Bình không nói cái gì nữa, chỉ là mang theo hắn đi mua trứng gà, kỳ thực ngay khi trong chợ, chỉ là bọn hắn vẫn bị mọi người vây quanh, chung quanh hắn mấy người cũng đều là bán thổ kim trứng, vì lẽ đó Viên Hạo vẫn chưa thấy những thứ đồ khác.

“Lấy ba mươi đi.” Viên Hạo trực tiếp dặn dò, liền mỗi ngày ăn hai quả trứng luộc làm bữa sáng đi.

“Ba mươi?” An Bình cùng An Ý sợ đến thốt lên, người bán trứng gà kia cũng có chút sửng sốt, đây chính là món làm ăn lớn, cực ít có người lập tức mua ba mươi, bình thường nhiều nhất cũng chỉ mua mười quả.

“Sao vậy? Rất đắt sao?” Viên Hạo bị biểu tình của bọn họ khiến cho làm cho khiếp sợ.

“Một quả đã năm mươi ngân tệ rồi. So với dưa chuột của cậu còn quý hơn.” An Bình nói cho cậu. Một cân trứng có tối đa tám quả, tính ra là bốn trăm ngân tệ một cân. Dưa chuột mới bán ba trăm ngân tệ một cân a.

Vừa nghe đến cái giá này, Viên Hạo cũng bị làm cho khiếp sợ nhưng mà hay là mua mười quả, trứng gà này cùng trứng gà cậu biết dáng vẻ gần giống nhau, cậu đúng là sợ lại là cái gì quái đâu. Cuối cùng lại mua mười cân thổ kim trứng, thổ kim trứng này so với loại mà An Bình cho cậu đẹp đẽ hơn hơn nhiều, quả cũng lớn hơn rất nhiều. Cậu còn muốn mua thịt, lại phát hiện chỉ có một loại thịt bán ở trên chợ, căn bản không phải loại cậu nhận thức thông thường thịt heo thịt bò hay thịt dê, một cân đến ba trăm năm mươi ngân tệ, bởi vì không biết có ăn được hay không, cậu mua hai cân. Dầu ăn dĩ nhiên cũng có, chính là quá đắt, một trăm lít liền muốn 300 ngân tệ, hắn cũng mua một bình. Còn có một loại cá không biết tên, cậu vốn là muốn mua một chút, nhưng mặt của An Bình đã không thể bình tĩnh. Chỉ có ngần ấy đồ vật trên tay, tiền đã dùng đi tới hơn một nửa. Chính Viên Hạo cũng cảm thấy mình tiêu quá nhanh, liền không dám mua cá. Nghĩ đến khẩu phần lương thực của huynh đệ họ An, Viên Hạo lại đi mua hai mươi bao thực phẩm tổng hợp, đây là dự định đưa cho bọn họ ăn.

Viên Hạo nhất định phải đi nhà ga nhìn xem, kỳ thực cậu đối với việc rời đi nơi này trong lòng đã không ôm hi vọng gì. Nơi này hết thảy đều cùng địa phương cậu sinh hoạt không giống, trước tiên nói đến người, liền khác nhau rất lớn, nhưng cậu khẳng định loại màu da và tóc giống cậu là có, tuy rằng ở đây tạm thời không có phát hiện. Bất quá là có, hơn nữa rất nhiều người gặp, vì lẽ đó mọi người mới không có đối với vẻ ngoài của cậu chỉ chỉ trỏ trỏ. Lại nói đồ ăn ở đây, hầu hết cũng không giống.

Đến nhà ga, cậu cẩn thận tìm hết thảy tư liệu, còn không hết hi vọng hỏi nhân viên, bao gồm cả bọn An Bình, cũng không có ai biết Đông Quản là nơi nào? Nhìn địa danh hiển thị bên trên, không có một nơi cậu quen thuộc, cậu chỉ có thể theo hai huynh đệ An Bình cùng nhau trở lại rồi tính toán sau.