Mỗi người nắm một tay Gi Gi lôi kéo phân trần không ai chịu nhường ai khiến Gi Gi cũng hết cách, cuối cùng Gi Gi đành lên tiếng: “Cô Lee, tấm vải này là báu vật gia truyền của dòng họ nhà mẹ anh ấy giữ gìn đã mấy đời, mẹ anh ấy cũng vì bảo vệ tấm vải này mà mất mạng. Xin cô hãy vì tôn trọng người đã mất mà trả lại cho anh Choi Won Kyung.”
Tuy rằng Gi Gi lên tiếng bênh vực anh Choi Won Kyung nhưng cô Lee không hề tức giận mà cười nói: “Được rồi Gi Gi, nếu như anh bảo em trả lại thì em trả. Tất cả đều theo ý anh, em cũng không muốn anh khó xử với bạn bè.” Nói xong cô Lee hất hàm về phía người bảo vệ: “Đưa cho anh Choi Won Kyung đi. Coi như Gi Gi đã trả lại cho anh Choi Won Kyung rồi, sau này anh ta không được theo quấn lấy Gi Gi nữa.”
Việc cô Lee đồng ý trả lại tấm vải khiến Gi Gi vô cùng bất ngờ, tự trong lòng mỗi người đều biết đây là bảo vật, là tấm bản đồ duy nhất chỉ đường vào kho báu, vậy mà cô Lee lại khẳng khái đưa ra không hề chớp mắt. Thật không ngờ cô Lee bình thường có vẻ ngang ngược nhưng lại hiểu lý lẽ như thế, giúp cho anh thoát khỏi tình huống khó xử. Gi Gi nhìn cô Lee với ánh mắt cảm kích nói: “Cám ơn cô Lee.”
Cô Lee mĩm cười nói: “Hãy gọi em là Hanny.”
Gi Gi nói với vẻ chân thành: “Cám ơn Hanny.”
Lúc này anh Jin và RM cũng vừa mới tới, cả hai nhìn thấy cô Lee hào phóng như vậy thì vô cùng mừng rỡ, không ngờ vấn đề ngỡ khó lại giải quyết một cách đơn giản nhẹ nhàng như vậy. Anh Jin tươi cười niềm nỡ hỏi: “Hanny tới sớm vậy? Đã đi chơi đâu chưa? Chúng ta cùng đi chơi vòng đu quay đi.”
Hanny quay lại nhìn Gi Gi như muốn hỏi ý, chỉ tưởng tượng tới cảnh cùng với Gi Gi ở trên cao ngắm nhìn thế giới thì cô đã sung sướng rồi. Anh Jin cũng hiểu ý Hanny nên tới bên lôi kéo Gi Gi, Gi Gi vì nể mặt anh Jin và cũng không tiện từ chối. Dù gì thì người ta cũng vừa mới giúp mình, không thể quá lạnh nhạt được.
Nhưng Hanny chưa kịp mừng vì Gi Gi đồng ý đi chơi thì đã cau mày nghiến răng tức giận, anh Choi Won Kyung đã nhanh chóng đi chen vào để sánh vai bên Gi Gi khiến Hanny bị tụt lại đằng sau. Trước giờ Hanny chưa bao giờ chịu thua ai thì làm sao cô nuốt nổi cục tức này, cô quay đầu ra hiệu với một cận vệ luôn đi kề sau lưng cô, người cận vệ này gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nhanh chóng tấp vào một góc khuất.
Khi mọi người đi tới gần chỗ chơi đu quay thì chợt có một đám đông ùa tới chen lấn. Hanny vội níu lấy cánh tay Gi Gi như muốn tìm sự che chở, mấy người bảo vệ cũng lập tức vây quanh Gi Gi và Hanny tạo thành một hàng rào chắn khiến cho anh Choi Won Kyung bị đẩy vào đám đông.
Một người bảo vệ nói: “Chúng ta tạm thời qua bên đó để tránh đám đông đi. Cô Lee xin hãy theo tôi.”
Mọi người nghe lời anh bảo vệ rẽ sang một hướng khác, chỉ có anh Choi Won Kyung vẫn còn bị kẹt ở trong đám đông. Khi anh Choi Won Kyung nhìn thấy mọi người rẽ sang một hướng khác, anh muốn đi theo nhưng vừa dợm bước đã bị một gã đàn ông bặm trợn ở bên cạnh quát lên: “Cái thằng xấu xí này đi nhanh lên, mày đang cản đường tao này.” Đồng thời gã này thô bạo đẩy anh ta lên trước. Cứ như thế anh Choi Won Kyung bị mấy gã đàn ông xa lạ đẩy lên cabin của vòng quay mặc cho anh ta phản đối. Sau đó gã đóng sầm cửa cabin lại rồi bỏ đi mất. Anh Choi Won Kyung muốn mở cửa đi ra nhưng cửa đã bị kẹt, vòng quay bắt đầu quay tròn. Đây là vòng quay Mặt Trời lớn nhất Châu Á, có độ cao hơn 200m, khi lên cao có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố. Anh Choi Won Kyung đành bất lực đấm vào cửa kính của cabin, đành phải chờ đến khi vòng quay đi xuống.
Anh Choi Won Kyung không ngờ rằng chỉ có một mình anh bị nhét vào cabin, còn đáp đông thì lùi lại đi trở ra. Vòng quay lên tới lưng chừng trời thì đột nhiên ngừng lại, anh Choi Won Kyung hoảng sợ khi nhận ra mình đang bị mắt kẹt ở trên không trung, có lẽ máy móc bị hỏng ở đâu đó. Anh đập tay lên kính cầu cứu nhưng không ai nhìn thấy anh, anh đưa tay vào túi tìm điện thoại để gọi điện cho Gi Gi cầu cứu nhưng rồi thất vọng nhận ra điện thoại của anh đã bị mất từ lúc nào, ngay cả cái tấm bản đồ mà cô Lee vừa mới trả cũng không cánh mà bay. Không cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết là anh đã bị móc túi vào lúc đám đông chen lấn, chắc chắn cô Lee là kẻ chủ mưu. Cô ta đã cho người nhốt anh trong cabin này để rảnh tay quyến rũ Gi Gi, tấm bản đồ vừa vào tay anh đã bị cô ta lấy lại. Anh Choi Won Kyung cười cay đắng, thầm trách mình đã quá chủ quan khinh địch. Lúc nãy anh còn ngạc nhiên khi thấy cô Lee quá khẳng khái trao trả tấm bản đồ cho anh, giờ thì ngay cả lý do để kề cận bên Gi Gi cũng không còn. Anh hận ông trời, hận số phận. Anh ngửa mặt lên trời hét lên đầy oán hận: “Hanny, tao không chịu thua dễ dàng như vậy đâu. Cá ăn kiến rồi kiến ăn cá mấy hồi. Hãy đợi đấy!”