Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 86: Phơi bày chuyện năm xưa




Cô Lee cố gắng chơi với Cookie được hai lượt thì đã cảm thấy choáng váng, trời đất quay cuồng, ruột gan quặng thắt. Cô thật không ngờ bé út trông hiền lành đáng yêu lại chỉ thích những trò chơi cảm giác mạnh, cô ép mình cố gắng chìu theo Cookie nhưng cũng không cách nào chịu nổi.

Cô đứng chống tay vào tường, chưa kịp bình ổn hơi thở thì lại nghe giọng của bé út ngọt ngào thỏ thẻ bên tai: “Chúng ta chơi tiếp đi chị Hanny.”

Mặc dù cô rất muốn lấy lòng mấy anh em của Gi Gi để làm bước đệm nắm lấy trái tim Gi Gi, nhưng cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng cô chưa kịp nắm được chéo áo của Gi Gi thì cô đã mệt chết rồi. Không được, cô phải tìm cách khác.

Cô Lee đưa mắt nhìn quanh. Cô thấy Sao Kim đang ngồi thẫn thờ, đôi mắt mông lung nhìn ra xa xăm, Hoàng Tử chạy lăng xăng bên chân cô ta. Còn Gi Gi đang ngồi nói chuyện với anh Choi Won Kyung nhưng ánh mắt vẫn dán vào Sao Kim. Cô Lee nhanh chóng nhận ra mình đã sai rồi. Lẽ ra cô phải ở bên cạnh Gi Gi và không nên để Sao Kim xuất hiện trong tầm mắt của Gi Gi, cho nên cô phải lập tức sửa chữa sai lầm của mình.

Cô Lee bèn lớn tiếng gọi: “Sao Kim lại đây, để Hoàng Tử đó cho tôi. Cô đi chơi với Cookie đi, thay tôi tiếp đãi Cookie cho chu đáo.” Nói xong cô quay sang Cookie nói đầy ẩn ý: “Cookie thích chơi gì thì cứ dẫn Sao Kim theo chơi cùng, cô ấy sẽ không từ chối đâu.”

“Em chỉ thích chơi với chị Hanny thôi.” Cookie lắc đầu, ở trước mặt Gi Gi mà bảo anh dẫn Sao Kim đi chơi mấy trò cảm giác mạnh, tưởng anh ngốc chắc?

Cô Lee còn chưa kịp vui mừng thì Jimin đã chạy tới chen ngang: “Sao Kim, qua bên này chơi đi. Ở bên này có mấy trò chơi đơn giản nhẹ nhàng, chắc chắn cô sẽ thích.”

Cô Lee cau mày tức giận, ai mượn Jimin nhiều chuyện vậy chứ? Cô muốn để cho Sao Kim đi chơi với Cookie để nếm chút mùi khổ sở.

Nhưng Jimin đã nhanh chóng hạ giọng nói nhỏ với cô: “Cô đừng nên để ý tới chúng tôi mà hãy chú ý bên kia kìa. Đối thủ của cô ở bên đó, đang quấn lấy anh Gi Gi. Tôi nói cho cô biết một bí mật, cái khăn màu đen mà cô đang cất giữ chính là báu vật gia truyền của anh Choi Won Kyung. Chúng tôi lỡ đánh mất nên anh Choi Won Kyung đã ép anh Gi Gi phải lấy thân ra đền. Nếu cô muốn có được cảm tình của anh Gi Gi thì hãy trả cái khăn lại cho anh Choi Won Kyung, để anh Choi Won Kyung không còn cớ ép anh Gi Gi nữa. Thôi, tôi đi trước đây.”

Jimin nháy mắt một cái với cô Lee rồi vội chạy theo Ngọc và Sao Kim, trong lòng anh vô cùng khoái chí, sung sướng còn hơn thắng giải thưởng âm nhạc lớn. Cô Lee hung hăng ngang ngược thả chó tấn công bọn anh, làm cho bọn anh suýt chút nữa bị chó cắn, còn thả rắn hù cho bọn anh sợ chết khiếp. Hôm đó anh và Cookie phải chống đỡ rất vất vả mới thoát được. Còn anh Choi Won Kyung lại dựa vào tấm vải rách mà ép anh Gi Gi, không hề nghĩ tới tình nghĩa bạn bè bao nhiêu năm qua. Bây giờ anh khích cho hai người bọn họ đấu với nhau, dù ai thắng ai thua cũng không quan trọng, bọn anh chỉ việc tọa sơn xem hổ đấu, khà khà.

Cô Lee nghiến răng nhìn chằm chằm về phía Gi Gi, cô thấy cử chỉ của anh Choi Won Kyung niềm nở thân mật, ánh mắt anh ta nhìn Gi Gi càng thêm nóng bỏng khiến cô nổi giận đùng đùng. Cái tên mặt thẹo xấu xí này, dám tranh giành Gi Gi với cô.

Cô Lee giậm mạnh chân đi tới bên cạnh Gi Gi, một bảo vệ đi theo vội nhấc một cái ghế tới bên cạnh Gi Gi rồi nói: “Cô Lee, mời ngồi.”

Cô Lee cau mày nói: “Dơ quá, lau ghế.”

Một bảo vệ khác vội rút ra một cái khăn màu đen óng ả cẩn thận lau ghế cho cô ta ngồi.

Gi Gi ngưng nói chuyện, thiệt hết nói nổi, cô nàng này cứ thích làm chuyện trêu ngươi. Cô ta lại dùng tấm bản đồ kho báu quý giá đi lau ghế, trong khi mấy anh em nhà anh vất vả tốn bao công sức vẫn không cách nào đoạt được. Ông trời thật không công bằng.

Còn anh Choi Won Kyung thì trừng mắt nhìn cái khăn trong tay anh bảo vệ rồi kêu lên: “Đây là bảo vật của nhà tôi, tại sao lại ở trong tay cô?”

Cô Lee kiêu kỳ ngồi xuống ghế rồi thong thả nói: “Trên đời này sao lại có kẻ mặt dày không biết xấu hổ, giẻ lau nhà của người ta mà cũng thích nhận vơ là bảo vật của mình, đúng là nghèo đến phát điên rồi.”

Anh Choi Won Kyung tức giận xanh mặt nắm lấy tay Gi Gi nói: “Gi Gi, em nói một câu công bằng đi. Rõ ràng đây là bảo vật của mẹ anh để lại cho anh, em cũng biết mà. Anh đã từng trao tấm vải này cho em xem, đây là bảo vật trân quý, trên đời này vốn không có cái thứ hai. Rõ ràng cô ta ỷ thế nhà giàu muốn cướp của anh.”

Gi Gi chưa kịp trả lời thì cô Lee đã kéo tay Gi Gi lại nói: “Gi Gi, tấm vải này là của em mà. Ngày xưa ba anh ta đã bán tấm vải này cho ba em, nhận tiền rồi nhưng lại tham lam không chịu đưa cho ba em mà giấu nó đi. Cũng may ông trời có mắt, đã khiến tấm vải này rơi vào trong tay em, vật về với chủ. Anh cũng đã thấy rồi, nhà em thiếu gì vật quý, ai mà thèm cướp của anh ta. Là anh ta tham lam cất giấu của em.”

Anh Choi Won Kyung trợn mắt lên tức giận nói: “Thì ra ba cô chính là kẻ ra giá cao mua bảo vật của mẹ tôi, khiến gia đình tôi tan nát. Ba cô chính là nguyên nhân gây ra cái chết của mẹ tôi.”

Cô Lee cười khẩy một cái, càng tỏ ra kênh kiệu: “Đúng là đồ vong ơn phụ nghĩa, không biết tốt xấu. Nếu không phải nhờ ba tôi có lòng tốt, thương anh không nơi nương tựa mới cho chú họ anh một số tiền để chú họ anh nuôi dưỡng anh thì anh đã chết bờ chết bụi hoặc đói rách lang thang rồi. Anh tưởng chú họ anh có lòng tốt nuôi dưỡng anh hả? Anh lấy gương ra soi lại gương mặt mình đi, chỉ khiến người ta ghê tởm xa lánh. Anh được như ngày nay là nhờ ơn của ba tôi đó.”

Anh Choi Won Kyung càng thêm căm hận đến nỗi vết sẹt trên mặt co rúm lại méo mó đáng sợ: “Nói vậy là tôi phải mang ơn ba cô sao?”