Gi Gi hờ hững buông nhẹ: “Là bạn.”
Gi Gi chỉ nói hai tiếng đơn giản mà ai nấy đều choáng váng. Gi Gi nói như vậy có khác nào thừa nhận cô Lee là bạn gái của mình, và khẳng định Sao Kim chỉ là bạn.
Cô Lee mĩm cười hài lòng: “Được, nể mặt của Gi Gi nên em không tính toán với bạn của anh, nhưng em chỉ bỏ qua lần này thôi.”
Sao Kim đứng dậy nghẹn ngào nói trong nước mắt: “Sao anh có thể nói như vậy được hả Gi Gi? Sao anh có thể phủ nhận tình cảm của chúng ta được?”
Cô Lee càng tỏ vẻ bề trên: “Gi Gi đã nói rồi, cô không nghe rõ sao? Mặc dù cô đã từng có công cứu giúp Gi Gi nhưng cô cũng đừng nên ngộ nhận, dùng ơn nghĩa trói buột anh ấy.”
Cookie càng nghe thì càng cảm thấy khó hiểu, anh mở to đôi mắt tròn xoe xua tay phản đối: “Không phải như vậy đâu. Gi Gi, anh nói đi. Chẳng phải Sao Kim là bạn gái của anh sao?”
Cô Lee cười xòa gắp một cái đùi gà to tướng bỏ vào dĩa của Cookie nói: “Cách đây nửa tiếng thì phải, bây giờ thì không phải.”
Sao Kim nhìn Gi Gi chăm chú, cô chờ nghe anh lên tiếng phủ nhận. Anh chỉ cần nói không phải thì cô sẽ tin anh ngay lập tức, nhưng Gi Gi chỉ cúi đầu tránh ánh mắt của cô.
Sao Kim cảm thấy trái tim mình tan vỡ, cô xoay người bỏ chạy đi, nước mắt cô rơi lã chã không ngừng. Trời lại đổ tuyết, tuyết rơi trắng xóa khắp nơi. Nước mắt cô vừa chảy ra thì đã đông thành đá, những hạt nước mắt trong veo như những hạt ngọc bay ngược theo gió rơi xuống đường.
Ngọc đứng dậy đuổi theo Sao Kim sau khi bỏ lại một câu: “Gi Gi, tôi nhìn lầm anh rồi.”
Jimin chỉ lắc đầu nhìn Gi Gi, anh cảm thấy không hiểu nổi Gi Gi.
…
Mấy ngày sau, ở nhà của Gi Gi.
Jimin đang cố gắng thuyết phục Gi Gi: “Gi Gi, anh mau dậy đi, Sao Kim sắp lên máy bay rồi. Chúng ta đi nhanh lên, may ra vẫn còn kịp. Anh cần phải giải thích rõ mọi chuyện với cô ấy.”
“Anh không đi, anh mệt lắm. Mấy đứa về nhớ đóng cửa lại cho anh.”
Gi Gi nói xong thì kéo cái mền lên trùm kín đầu, không ai biết trong lòng anh đang nghĩ gì.
Jimin nhìn Cookie chỉ biết thở dài, sắp tới giờ máy bay cất cánh rồi. Hôm nay Ngọc và Sao Kim về nước, không lẽ mọi chuyện kết thúc như vậy sao. Jimin chắt lưỡi nói: “Cookie, chúng ta ra sân bay thôi, tiễn bọn họ về nước. Lần chia tay này, không biết khi nào mới gặp lại.”
“Gi Gi, chúng em đi đây.”
Gi Gi chẳng hề ừ hử, anh giống như một con mèo lười cuộn tròn nằm trên ghế sô pha. Jimin lắc đầu, không thể thuyết phục được Gi Gi.
Cookie vừa mở cửa ra bỗng giật mình lùi lại, cô Lee đang đứng ở cửa mĩm cười vẫy tay với anh. Cô nói: “Chào Cookie, chị tới thăm Gi Gi. Gi Gi có nhà không?” Nói xong cô lách mình qua khỏi Cookie đi vào trong.
Cookie bối rối vội nói với theo: “Anh Gi Gi ngủ rồi.”
“Không sao, chị có thể đợi.” Nói rồi cô Lee tới bên bàn, đưa tay với lấy một cái hộp xinh xắn ở trên bàn mở ra xem, bên trong đầy kẹp tóc. Cô Lee cau mày suy nghĩ, mấy cái kẹp tóc này của ai, sao lại ở trong nhà của Gi Gi?
Bỗng một giọng nói cáu gắt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô Lee: “Đừng có đụng vào nó, bỏ tay của cô ra. Cô tới đây để làm gì?”
Gi Gi bước tới giằng cái hộp ra khỏi tay cô Lee, rồi lấy khăn giấy trên bàn lau thật cẩn thận, giống như cái hộp bị cô Lee làm bẩn vậy.
Cô Lee cố nuốt giận cười giả lả: “Chúng ta cũng nên hẹn hò chứ, em tới rủ anh đi chơi.”
Giọng Gi Gi cộc lốc: “Không rảnh.”
“Anh không đi thì em sẽ dẫn người khác đi cùng.”
“Tùy cô.” Gi Gi vẫn cắm cúi lau chùi cái hộp.
Cô Lee thong thả tiếp lời: “Em dẫn Sao Kim đi chơi, chắc anh không phản đối chứ?”
“Cô ấy sắp lên máy bay về nước rồi, cô lừa ai chứ.” Gi Gi không thèm nhìn cô Lee mà vẫn cắm cúi lau chùi cái hộp, làm như cái hộp này chứa báu vật không bằng.
Cô Lee cố nuốt oán giận vào lòng, nói: “Đúng là hôm nay Sao Kim định lên máy bay về nước, nhưng em đã phân tích thiệt hơn với cô ta, nên cả hai chị em cô ấy đều vui vẻ ở lại làm việc cho nhà em.”
Gi Gi ngừng động tác lau chùi cái hộp, trừng mắt nhìn cô Lee: “Cô lại uy hiếp cô ấy chuyện gì?”
Cô Lee bày ra vẻ mặt oan ức phân trần: “Em không uy hiếp cô ấy, em chỉ nhắc cho cô ấy nhớ đã ký hợp đồng làm việc sáu tháng với nhà em, làm người thì phải có trách nhiệm với công việc. Sao Kim là người hiểu lý lẽ nên đã tình nguyện ở lại làm cho đến khi kết thúc hợp đồng. Em không hề đối xử tệ với Sao Kim, em còn định ngày mai dẫn cô ấy đi công viên trò chơi, chúng ta cùng đi nhé.”
Jimin đã đi ra cửa nghe vậy bèn quay lại hỏi: “Cô có dẫn Ngọc đi cùng cô không?”
“Ừm…”
Cô Lee có vẻ ngần ngừ, Ngọc đanh đá chứ không hiền lành như Sao Kim, cô không muốn mang theo phiền phức. Cô chỉ cần nắm lấy một mình Sao Kim là có thể khống chế được Gi Gi rồi.
“Cô dẫn Ngọc theo đi, tôi sẽ dẫn Gi Gi đi cùng.” Jimin nháy mắt với cô Lee. Anh thầm nghĩ, nếu mọi người đều đi chơi mà Ngọc không được đi cùng thì cô ấy sẽ giận dỗi lắm đây. Hơn nữa, đã mấy ngày rồi anh chưa gặp lại Ngọc.
Cô Lee mĩm cười gật đầu nói: “Đồng ý. Vậy tôi về, hẹn sáng mai gặp lại ở cổng công viên trò chơi.”
Cookie cũng thỏ thẻ: “Cho em đi với, lâu rồi em chưa đi công viên trò chơi.”
“Được thôi Cookie, em luôn được chào đón.” Cô Lee cười dịu dàng với Cookie, nháy mắt với Gi Gi rồi cáo từ ra về.
Cô Lee đi rồi, Gi Gi tức giận trừng mắt nhìn Jimin, thật không ngờ Jimin lại dám bán đứng anh ở ngay trước mặt anh.
Nhưng Jimin không hề áy náy mà chậm rãi phân tích: “Nếu anh không đi thì không biết cô Lee sẽ đối xử với Sao Kim thế nào? Anh yên tâm để mặc Sao Kim trong tay cô ta sao? Nhìn Sao Kim yếu đuối như vậy, sức khỏe lại không tốt, nếu cô Lee dẫn Sao Kim đi chơi mấy trò chơi cảm giác mạnh thì khẳng định Sao Kim chẳng còn mạng để trở về. Đây là em lo lắng giúp anh thôi.”