Gi Gi giật mình quay lại nhìn lên màn hình ti vi, quả thật Sao Kim vừa chạy đến. Gi Gi cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹn, không thể thở được. Anh thật sự hết cách rồi. Jimin và Cookie có học võ nên còn có thể cố sức chống đỡ, nhưng Sao Kim thì khác. Cô mong manh yếu đuối lại còn đang bệnh, tại sao cô không nghe lời anh ở nhà dưỡng bệnh mà lại chạy đến đây?
Sao Kim xuất hiện khiến tinh thần Gi Gi càng thêm rối loạn, anh đành lên tiếng cầu xin: “Xin cô hãy cứu bọn họ, ngoại trừ chuyện quan hệ thể xác ra thì chuyện gì tôi cũng có thể hứa với cô.”
Cô Lee cũng biết không nên ép Gi Gi quá, chỉ cần Gi Gi chịu nhượng bộ thì coi như cô cũng có thắng lợi. Thật ra Khủng Long là con chó tinh khôn có huấn luyện, chứ cô đâu dám để chó cắn chết người trong nhà mình. Nhìn thấy Gi Gi mất hết tự chủ như vậy, cô vừa ghen tỵ vừa hâm mộ. Trước giờ chưa có thứ gì cô muốn mà không thể có được, lần này cô cần phải kiên nhẫn hơn, như vậy việc cô chiếm được Gi Gi sẽ càng có ý nghĩa hơn. Cô đưa tay bấm tắt ti vi rồi nói: “Được, nếu anh hứa chia tay với cô ta và làm bạn trai của tôi thì tôi sẽ tới cứu họ.”
“Đồng ý.”
Gi Gi nhắm mắt lại cố nén uất nghẹn vào lòng. ‘Sao Kim, hôm nay anh không thể bảo vệ cho em nên đành phải phụ em rồi.’
Nhưng cô Lee không để cho Gi Gi có thời gian để buồn lâu, cô hào hứng chạy tới bấm mật mã mở cửa rồi nói: “Đi thôi, nếu chúng ta đến chậm thì chỉ còn hốt xác cho bọn họ.”
Nói xong cô Lee bước tới ôm cánh tay Gi Gi nhưng anh rụt tay lại, trước giờ anh không thích những hành động skinship thân mật. Phản ứng của anh đã vô tình chọc giận cô ta. Cô Lee tức giận trừng mắt, ngồi phịt xuống đất nói: “Tôi không đi nữa, tôi bị đau chân.”
Gi Gi cũng tức giận không kém, nhưng anh hiểu không nên chọc giận cô ta vào lúc này nên anh đành dịu giọng: “Được rồi, tôi xin lỗi, để tôi dìu cô đi.”
“Hãy gọi tôi là Hanny.”
“Được, Hanny, đi nhanh lên.”
…
Khi Sao Kim chạy vào tòa lâu đài thì nơi này chẳng khác nào một chiến trường ác đấu. Ngọc chụp được cái gì thì lấy cái đó quăng vào mình Khủng Long, Jimin thì cầm một cái cây dài, Cookie cầm một cái ghế gãy, cả ba đang chiến đấu kịch liệt, mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Không người nào dám dứt ra chạy đi vì sợ người còn lại không chống đỡ nổi. Khủng Long càng chiến đấu thì càng say máu, hăng hái nhanh nhẹn, áp đảo cả ba.
Sao Kim rút ngọn roi điện mà anh Gun Woo trao cho cô để trấn áp đàn chó ra quất mạnh vào Khủng Long đồng thời hét lên một tiếng: “NẰM”
Khủng Long ngoan ngoãn nằm xuống, rên ư ử.
Ngọc đang đu trên tấm màn cửa buông tay thả mình rơi xuống, chân cô vẫn còn run nên ngã khụy xuống đất. Cô nói: “Sao Kim, chúng ta chạy nhanh đi. Đây là một cái bẫy, bản đồ không có ở trong này.”
Sao Kim gật đầu ra hiệu cho mọi người chạy trước, Jimin tới đỡ Ngọc dậy cùng Cookie đi ra ngoài, ai nấy đều chưa hoàn hồn.
Đi được mấy bước thì Ngọc lại khụy xuống rên rỉ: “Jimin, tôi đi không nổi.”
Jimin không nói lời nào ngồi xuống đưa lưng về phía Ngọc, anh nói: “Lên đi, tôi cõng cô.”
Ngọc khoái chí ôm chặt lấy Jimin như con gấu Koala, mặt cô hân hoan tràn đầy hạnh phúc. Sao Kim đi ở sau bọc hậu nhìn thấy cảnh này chỉ biết lắc đầu, chị của cô luôn biết tận dụng mọi cơ hội.
Khi Gi Gi tới nơi thì trong tòa lâu đài không còn ai cả, Khủng Long nằm im trước cửa. Gi Gi đưa mắt nhìn khắp bãi chiến trường rồi hỏi: “Người đâu rồi?”
“Em không biết, Khủng Long có ăn thịt thì cũng nhả xương mà, sao không còn sót lại gì cả?”
Chính cô Lee cũng không tin mọi người có thể thoát khỏi Khủng Long dễ dàng như vậy. Trước giờ cô rất tự hào về Khủng Long, ai nhìn thấy nó cũng đều sợ khiếp vía. Cô không ngờ rằng một cô gái mới tới lại có thể điều khiển được bầy chó của cô, khống chế được Khủng Long, thật không thể tin được.
Gi Gi tức giận nghiến răng nói: “Nếu mọi người xảy ra chuyện gì thì tôi không tha cho cô đâu.”
Anh định chạy lên lầu tìm nhưng cô Lee giữ anh lại: “Đừng lên đó, trên đó em thả rắn.”
“Cô thật là ác độc.”
Cô Lee nói một câu mà như sét đánh bên tai, Gi Gi xô mạnh cô Lee ra rồi chạy ào lên lầu, vừa chạy anh vừa lớn tiếng gọi: “Jimin, Cookie, Sao Kim, Ngọc. Mọi người có ở trên lầu không?”
Gi Gi mở cửa hết căn phòng này đến căn phòng khác, không có ai.
Cô Lee cũng chạy theo sát bên Gi Gi nói: “Trên này không có ai, chắc mọi người đã chạy thoát hết rồi.”
Bỗng cô khựng lại, đôi mắt Gi Gi đỏ bừng, anh khóc. Cô không ngờ con người nổi tiếng lạnh lùng vô tình này cũng biết đau lòng rơi lệ. Anh thô bạo đẩy mạnh cô vào tường, hai tay anh như hai gọng kìm siết cổ cô rồi thô lỗ nói: “Tốt hết cô hãy cầu nguyện cho mọi người không sao, nếu không thì tôi sẽ tự tay bóp chết cô ở tại nơi này.”
Cô Lee cũng biết mình làm hơi quá nên cô thành khẩn nói: “Anh yên tâm đi, mấy con rắn này em đã bẻ hết răng rồi, chúng không cắn được đâu. Em chỉ dọa mọi người thôi. Jimin và Cookie đều là anh em của anh mà, em đâu có nỡ.”
“Nhưng cô cũng để Khủng Long tấn công bọn họ.”
“Bọn họ đều là người có luyện võ, trình độ đai đen, cũng thuộc hàng cao thủ. Bọn họ thừa khả năng tự vệ mà.”
Gi Gi không nói gì chỉ xoay người bỏ đi. Cô Lee gọi với theo: “Anh đừng quên những gì anh đã hứa với em đó, kể từ bây giờ em chính là bạn gái của anh.”
“Gi Gi, anh có muốn tìm kho báu không? Em biết cách giải đáp bí mật của tờ bản đồ đó.”
“Gi Gi, đợi em với.”