Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 80: Chẳng lẽ tôi không đáng được coi là báu vật sao Gi Gi?




Đầu giờ chiều, hai cánh cửa lớn của tòa lâu đài rộng mở. Cô Lee mặc một cái áo đầm trắng hở cổ, dáng vẻ yêu kiều, mái tóc bới cao, thong thả dạo đàn, cô đang chờ thầy giáo dạy đàn tới. Holly và Hoàng Tử đang chạy nhảy đùa giỡn với nhau ngay dưới chân cô. Hôm nay thầy giáo có việc bận phải về quê ít hôm nên nhờ em họ thầy tới dạy thế.

Một lát sau, ông quản gia dẫn thầy giáo mới vào. Thầy giáo mới có dáng vẻ nghiêm trang với cặp mắt kính lớn khiến cho gương mặt càng thêm đạo mạo, mái tóc lòa xòa che hết vầng trán. Thầy mặc một bộ quần áo cũ kỹ bạc thếch may theo kiểu thập niên chín mươi, dáng lưng khòm khòm chậm rãi. Nhìn dáng vẻ của thầy thì không ai nhận ra đây vốn là một nam thần được mọi người săn đón, nhưng khi thầy giáo mới vừa bước vào, chưa kịp lên tiếng thì Holly đã chạy tới quấn lấy chân thầy mừng rỡ. Holly đã nhận ra chủ nhân nên nó đứng lên, hai chân trước ôm lấy chân anh, miệng rên rỉ không ngừng.

Cô Lee khó chịu cau mày, ông quản gia vội cúi xuống ôm Holly lên đưa nó ra ngoài. Holly ra sức vùng vẫy phản đối, kêu lên những tiếng kêu bi thương nức nở. Thầy giáo mới chính là Gi Gi, anh nắm chặt nắm tay để tự nhắc mình kiềm chế, lòng anh đau nhói. Holly của anh bị người ta mang đi ngay trước mắt anh. Holly bị ông quản gia ôm ra ngoài nhưng nó không ngừng quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt nó nhìn anh cầu cứu nhưng anh lại bất lực đứng im.

Cô Lee khẽ cười nói: “Xin lỗi thầy, chó nhà tôi hư quá, tôi sẽ dạy nó lại. Mời thầy ngồi, hình như thầy xúc động.”

Gi Gi không nói gì chỉ ngồi vào bên cây đàn, lòng anh quặn thắt, đau đớn. Anh trút tâm sự của mình lên những phím đàn, tiếng nhạc vang lên.

Bên ngoài tòa lâu đài, mọi người đang rón rén tới gần chờ cơ hội hỗ trợ cho Gi Gi. Sao Kim nghe tiếng đàn bi thương vọng ra mà đau xót vô cùng, trái tim cô như hòa cùng nỗi bi thương của Gi Gi. Cô nói: “Mọi người chờ em ở đây đi, em đi cứu Holly trước rồi quay lại sau.”

Sao Kim đứng dậy chạy theo ông quản gia, cô cố tình va vào người ông khiến ông lảo đảo xuýt té, Holly vuột ra khỏi tay ông. Sao Kim nhanh nhẹn ẳm Holly lên, Holly nhận ra người quen nên mừng rỡ liếm cô.

Ông quản gia bực mình mắng: “Cô chạy đâu mà xớn xác vậy? Mắt mũi để đâu?”

Sao Kim vội cúi người xin lỗi ông: “Dạ, cháu xin lỗi, cháu đang vội chạy tới chỗ anh Gun Woo, anh ấy vừa điện thoại gọi cháu.”

Ông quản gia gật đầu nói: “Vậy cô mang Holly tới cho anh Gun Woo chăm sóc luôn. Bảo anh Gun Woo tiêm thuốc ngừa bệnh cho nó rồi đưa trả lại cho cô Lee.”

“Vâng ạ.”

Sao Kim mừng rỡ ẳm Holly chạy đi ngay, chỉ sợ ông quản gia đổi ý. Cô giấu Holly vào trong một cái giỏ rồi chạy tới nhà bếp tìm Jin, để tránh sự chú ý, cô nép vào một góc rồi điện thoại gọi Jin ra.

Chỉ chốc lát sau thì Jin đã xuất hiện trong bộ đồng phục trắng của đầu bếp, miệng anh nhai nhóp nhép, mắt đảo quanh tìm cô.

Sao Kim khẽ gọi: “Anh Jin, anh Jin, em ở đây nè.”

Jin bước tới hỏi: “Tình hình thế nào rồi? Gi Gi đã vào đây chưa?”

Sao Kim gật đầu nói: “Gi Gi đang dạy cho cô Lee học đàn. Mọi người đang chờ thời cơ lẻn vào lâu đài tìm tấm bản đồ. Đây là Holly, làm sao đưa Holly ra ngoài đây anh?”

“Đưa Holly cho anh. Lát nữa anh xin theo dì Seo-yeon ra ngoài mua đồ và mang Holly ra luôn. Bên ngoài có Hopi tiếp ứng.”

“Vâng ạ. Holly đây ạ, em trở về tiếp ứng mọi người.” Nói xong Sao Kim vội vàng chạy trở về.

...

Gi Gi vừa dứt tiếng đàn, cô Lee bồi hồi đưa tay lau nước mắt. Tiếng đàn đi sâu vào lòng người, chạm đến trái tim khiến người ta bồi hồi thổn thức. Khủng Long đi vào đây từ lúc nào, dường như nó cũng bị tiếng đàn chinh phục, nằm im bên chân Gi Gi.

Cô Lee nói: “Thầy đàn hay quá, hay là thầy đừng đi dạy ở đâu nữa, ở đây đi. Tôi sẽ nói cha tôi ký hợp đồng độc quyền với thầy, nếu thầy muốn làm nghệ sĩ biểu diễn tôi cũng sẽ nói cha tôi giúp thầy.”

Gi Gi e dè nói: “Để tôi suy nghĩ đã. Nơi này thật là đẹp. Tôi có thể đi tham quan xung quanh được không?”

“Được, để tôi dẫn thầy đi tham quan một vòng. Bên kia là biệt thự chính, thư viện, phòng để mẫu những sản phẩm vải của công ty nhà chúng tôi sản xuất ra...”

Cô Lee nhiệt tình dẫn Gi Gi đi tham quan cơ ngơi nhà cô mà mức độ xa hoa lộng lẫy thì không đâu sánh bằng. Họ đang đi về phía phòng sưu tầm cổ vật, Khủng Long và Hoàng Tử lon ton chạy theo bên chân cô.

“Còn đây là nơi cất cổ vật, trong này có khá nhiều báu vật vô giá mà nhà chúng tôi sưu tầm được.”

Cô Lee vừa nói vừa mở cánh cửa vào một căn nhà rộng có kết cấu kiên cố. Bỗng con Khủng Long hực lên một tiếng, nó xoay mình bỏ chạy đi.

Gi Gi ngạc nhiên hỏi: “Con chó chạy đi đâu vậy?”

Cô Lee chỉ mĩm cười nói: “Thầy đừng quan tâm tới nó, chắc có khách không mời mà đến lâu đài, nó chạy về đón tiếp thôi.”

Gi Gi bỗng lạnh toát cả người, anh hiểu khách không mời mà đến lâu đài ở trong miệng cô Lee chính là đám người Jimin, Cookie. Anh nhận nhiệm vụ dẫn cô Lee và Khủng Long đi để Jimin và Cookie đột nhập vào lâu đài tìm kiếm tấm bản đồ. Bây giờ Khủng Long quay trở về, dáng vẻ to lớn và hàm răng sắc nhọn của con chó không thể đùa được. Nếu hai người họ xảy ra chuyện gì thì anh sẽ hối hận cả đời. Gi Gi xoay người định trở ra nhưng cửa đã đóng lại.

Tiếng cô Lee nhẹ nhàng ở bên tai anh: “Chúng ta vẫn chưa xem báu vật, thầy vội vàng trở ra làm gì?”

Gi Gi lạnh lùng: “Tôi thấy ở đây chẳng có thứ gì đáng để gọi là báu vật cả.”

Cô Lee nghiêng đầu về phía Gi Gi, nháy mắt đầy ám muội: “Chẳng lẽ tôi không đáng được coi là báu vật sao Gi Gi?”