Thái độ của Ngọc không giống đùa giỡn, không lẽ có ma thật. Jimin cảm thấy ớn lạnh, anh từ từ quay đầu lại. Ôi mẹ ơi, còn đáng sợ hơn cả ma xuất hiện nữa! Sau lưng anh là một con chó to lớn như một con gấu với sắc lông đen tuyền, nổi bật đồ sộ trên nền tuyết trắng. Hai mắt nó như hai hòn than rực lửa đang gườm gườm nhìn cả hai người bọn họ. Nó há miệng nhe ra hàm răng lởm chởm nhọn hoắc, nếu nó cắn một cái thì nát luôn cả xương. Bây giờ Jimin mới nhớ ra, cả hai đã quên mất chuyện tòa lâu đài có con Khủng Long canh giữ. Mặc dù đây là lần đầu tiên cả hai đối mặt với con Khủng Long, nhưng khi vừa vào đây làm thì cả hai đã nghe nhiều lời cảnh cáo: Đừng bao giờ đi vào vùng cấm, Khủng Long là con chó chẳng bao giờ sủa mà chỉ cắn người. Khủng Long không nghe lệnh ai cả, nó mà cắn thì chẳng bao giờ nhả…
Không chậm trễ dù chỉ một giây, hai người hoảng loạn nhảy ào xuống hồ băng, vội vàng trèo lên tượng nàng tiên cá nằm ở giữa hồ. Bức tượng rất lớn, nàng tiên cá nghiêng đầu tựa lên một bàn tay mình mĩm cười. Ngọc leo lên ngồi trên vai nàng tiên cá, hai tay cô ôm lấy cái vương miện trên đầu tượng, còn Jimin thì đứng ở trên lưng tượng, ôm lấy cô từ phía sau. Hu hu, đáng sợ quá!
Con Khủng Long chậm rãi bước tới, từ từ đi vòng quanh hồ. Đôi mắt của con Khủng Long vẫn không rời khỏi mục tiêu, nó đang tìm một vị trí thích hợp để tấn công.
Ngọc run rẩy khẽ hỏi Jimin: “Liệu nó có tấn công chúng ta không Jimin? Hay là chúng ta la lên cầu cứu đi.”
Jimin khẽ nói: “Chúng ta chờ xem coi nó có tấn công không hay bỏ đi. Cái hồ này lớn, bên trên chỉ là một lớp băng mỏng, chưa chắc nó tấn công được. Nếu bây giờ chúng ta la ầm lên thì sẽ hỏng hết kế hoạch.”
Đúng vậy, khi hai người nhảy lên mặt hồ đã khiến cho lớp băng mỏng trên mặt hồ bị nứt thành những đường kẻ dài, lúc Khủng Long đặt chân lên mặt hồ chỉ nghe rắc rắc một tiếng, mặt băng vỡ ra. Khủng Long bị rơi xuống hồ nước lạnh buốt, nó nhanh chóng nhảy ra khỏi hồ, giũ nước tung tóe. Hai người thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Khủng Long không chịu bỏ cuộc, nó giũ lông xong thì nằm phịch xuống bên cạnh thành hồ, hai mắt như hai hòn than rực lửa nhìn chằm chằm hai người.
Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, tuyết rơi càng lúc càng dày phủ lên cả hai, hai người sắp thành người tuyết rồi. Hai tay Ngọc đã tê cóng vì lạnh, hai hàm răng của cô cứ va vào nhau lập cập. Ngọc là người ở xứ nóng nên không quen chịu lạnh, cô cảm thấy hoa mắt chóng mặt, nhảy mũi liên tục. Jimin cố sức ôm cô để truyền hơi ấm, bàn tay anh xoa lên gương mặt lạnh giá của cô, phủi tuyết bám trên người cô xuống. Anh luôn miệng dỗ dành cô: “Cố gắng lên, Khủng Long chờ chán sẽ bỏ đi thôi.”
Thật ra thì Jimin còn khó chịu hơn cả Ngọc nữa. Trai đơn gái chiếc ở nơi vắng vẻ, mà còn giữa đêm khuya tăm tối như vậy, hoàn cảnh này chỉ khiến cho người ta muốn phạm tội. Anh đang ôm một cô gái tràn đầy sức sống ở trong tay. Vòng eo của cô rất nhỏ không hết một vòng tay anh, mùi hương con gái cứ quấn quanh mũi anh, vô cùng mê hoặc. Ngọc lại chẳng chịu ngồi yên, cô liên tục cọ vào người anh tìm hơi ấm khiến cho anh càng căng thẳng, cơ thể nóng bừng bừng rạo rực.
Ngọc liếc nhìn Khủng Long, nó không có vẻ gì là buồn chán cả. Khủng Long bình thản nằm dài, gác đầu lên hai chân trước, thích thú nhìn dáng vẻ khốn khổ của hai người. Đây là lần đầu tiên Ngọc nhìn thấy một con chó ác độc như vậy, đúng là chủ nào chó nấy. Bây giờ cô chỉ thèm một ly sữa nóng, à không, cô thèm một tô súp hầm xương chó.
Ngọc run rẩy lắp bắp: “Jimin, tôi... tôi... lạnh quá! Hay là để tôi xuống... nhử con chó này đi chỗ khác, anh... tranh thủ... chạy đi. Dù sao thì tôi... thì tôi cũng không muốn... chờ đợi... như thế này nữa. Mọi người... ở đây đều nghĩ tôi... là kẻ ngốc, tôi... đi lung tung thì... cũng không ai nghi ngờ gì đâu...”
Nhưng Jimin chẳng để cho Ngọc nói tiếp nữa, anh cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ đang lải nhải kia, truyền hơi ấm qua đôi môi đang tím tái của cô. Không biết cách truyền hơi ấm này anh học được từ đâu nhưng mà rất hiệu quả nha.
Ngọc kinh ngạc mở to đôi mắt nhìn anh. Jimin đang hôn cô sao? Lạnh quá, đầu óc cô cũng đóng băng luôn rồi. Đôi tay anh ôm xiết lấy người cô, nụ hôn của anh cuống phăng cô đi đến một nơi đầy hơi ấm và ngọt ngào khiến cô không còn rét run nữa. Cả người cô nóng bừng lên, mệt lả, cô cảm thấy mình sắp hụt hơi rồi. Đầu óc của Ngọc cứ quay cuồng, trôi bồng bềnh theo nụ hôn của Jimin. Bày tay anh vuốt ve khắp cơ thể cô châm lên ngọn lửa nóng. Nụ hôn càng lúc càng kéo dài, mãi không chấm dứt.
Cuối cùng thì một giọng nói thiếu kiên nhẫn cắt ngang giây phút cuồng nhiệt nóng bỏng của hai người: “Jimin, Jimin. Hai người có lo chạy không, đừng hôn nhau nữa.”