Ngọc thấy anh Choi Won Kyung không hề phản đối mà đứng dậy đi theo cô thì cô vô cùng hào hứng. Cô lắc thân hình uyển chuyển khoe đường cong nóng bỏng, quyến rũ. Bàn tay cô nắm tay anh Choi Won Kyung giơ lên cao, miệng cô cười rạng rỡ. Thật là một cô gái mạnh mẽ, tràn trề sức sống. Bác Choi cũng gật gù cười ngoác cả miệng, con trai và cô con dâu bác chọn trông thật xứng đôi. Không biết đã bao lâu rồi bác mới nhìn thấy lại nụ cười trên gương mặt con trai mình, quả nhiên bác không chọn lầm người, lòng bác Choi tràn đầy hy vọng.
Jimin vừa quay lưng mở nhạc xong quay lại, thấy một màn này anh không khỏi tức giận. Anh híp mắt đầy nguy hiểm, cơn tức giận trong lòng anh sục sôi như ngọn núi lửa chỉ chực chờ phun trào. Hừ, anh chỉ quay lưng một cái mà cô nàng đã chạy tới quấn lấy anh Choi Won Kyung rồi, xem ra anh phải dạy dỗ cô mới được.
Jimin khẽ lắc mình lướt tới, bằng một động tác điêu luyện anh đã tách đôi Ngọc và anh Choi Won Kyung ra rồi. Không để cho Ngọc kịp phản ứng, anh đã túm lấy Ngọc và kéo cô qua một bên, cách xa anh Choi Won Kyung.
Ngọc vừa mới tiếp cận được anh Choi Won Kyung, cô còn chưa nói được câu nào thì đã bị Jimin kéo ra xa, cô kêu lên: “Anh làm gì vậy? Tôi chỉ muốn nhảy thôi mà.”
“Ok, tôi nhảy với cô.” Dứt lời, Jimin thay đổi tư thế. Bước chân anh mạnh mẽ mà cuồng loạn, đôi mắt anh cháy lên ngọn lửa rừng rực, đôi tay anh nhấc bổng Ngọc lên xoay tròn. Jimin chính là thiên tài về mặt vũ đạo, khi anh nhảy thì thế giới chỉ có thể quay cuồng theo anh. Và Ngọc cũng thế, cô hoàn toàn mất tự chủ chỉ phó mặc tất cả cho Jimin. Mọi thứ quay cuồng theo tiếng nhạc, cô không còn kiểm soát được bước chân của mình nữa.
Anh Choi Won Kyung thấy bị Jimin cướp mất người trong tay, anh vừa định tiến lên thì Hopi đã nhảy một bước đẹp mắt chặn trước mặt anh. Hopi cười tươi đưa tay ra nói: “Anh muốn nhảy hả, để em chỉ cho anh.”
Nếu là một ai khác nghe được đề nghị này, chắc đã mừng đến phát khóc. Ai mà không biết Hopi chính là cổ máy nhảy của cả Kpop, người mà được Hopi đề nghị chỉ cho nhảy thì chắc kiếp trước đã cứu cả thế giới. Nhưng anh Choi Won Kyung chỉ lạnh lùng lắc đầu nuốt nghẹn: “Không, cám ơn.” Rồi anh quay về chỗ ngồi, anh tức tối nghĩ thầm ‘anh em mấy người giỏi lắm.’ Gương mặt anh trưng ra vẻ đừng ai lại gần như cũ.
Có tiếng chuông cửa, là Cookie đến, cậu em út của nhóm nhạc vừa đến liền phô ra nụ cười răng thỏ thật đáng yêu. Gi Gi bèn lên tiếng: “Được rồi, mọi người đừng nhảy nữa. Chúng ta ngồi vào bàn đi, thức ăn nguội hết rồi.”
Lúc này Ngọc cũng thở hổn hển nói: “Tôi mệt quá, tôi không nhảy nữa đâu. Dừng lại đi Jimin.”
Jimin vẫn ôm chặc lấy Ngọc bằng đôi tay rắn chắc, đôi mắt anh sắc lạnh, anh lạnh lùng nhấn từng chữ: “Không phải cô muốn nhảy sao? Hừ, cô mà còn đánh chủ ý lên anh Choi Won Kyung nữa thì xem tôi dạy dỗ cô thế nào.”
Ngọc không hiểu tại sao Jimin lại tức giận, cô có làm gì đâu. Cô chỉ tiếp cận anh Choi Won Kyung để dò hỏi về tấm bản đồ, đâu phải cô chọc ghẹo anh em của Jimin đâu. Ngay cả Gi Gi cũng không hề có ý kiến, sao Jimin lại trở nên đáng sợ như vậy chứ? Ngọc mệt đến nổi không còn hơi sức để suy nghĩ nữa, cô gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, tôi không tới gần anh Choi Won Kyung nữa, anh mau dừng lại đi. Tôi mệt sắp đứt hơi rồi.”
Jimin dìu Ngọc tới bên ghế ngồi rồi dí vào tay cô một ly nước cam mát lạnh, Ngọc uống một hơi cạn sạch, mệt quá. Lúc này cô mới chú ý tới người vừa mới tới. Wow, đẹp trai quá, đôi mắt cô lại sáng lên. Ngọc định chạy tới làm quen với Cookie nhưng bắt gặp cái nhìn sắc lạnh của Jimin, cô đành thu mình lại, chỉ khẽ vẫy tay và mĩm cười với Cookie.
Ăn uống xong, anh Choi Won Kyung lấy tấm bản đồ ra cho mọi người nghiên cứu. RM có một sự hiểu biết kha kha về kiến thức cổ đông tây cũng như việc giải mật mã, anh đề nghị thử một số cách còn lưu lại trong sách vở, nhưng tấm vải vẫn giữ nguyên một màu đen tuyền không hề có phản ứng. Thời gian lặng lẽ trôi qua, xem ra cho dù có cả bộ óc thiên tài phối hợp với IQ 148 cũng không làm được gì, mọi người chán nản muốn bỏ cuộc.
Cookie bước tới mở cửa ra, hơi lạnh tràn vào, trời chiều chạng vạng đang chuyển dần sang tối. Cậu reo lên: “Có tuyết rơi rồi nè, mọi người ra xem đi.”
Mọi người ùa ra bên lan can ngắm nhìn những bông tuyết nhỏ xíu bay bay trong gió. RM cũng tạm dừng việc nghiên cứu, anh bước ra cùng với mọi người, trên tay anh vẫn cầm theo tấm bản đồ.
Lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi nên Sao Kim rất hào hứng, cô xòe tay ra hứng lấy bông tuyết kia rồi nhẹ nhàng thổi nó. Thật đẹp quá!
Ngọc hưng phấn bừng bừng móc điện thoại ra nói: “Sao Kim đứng yên đó, chị chụp hình cho.”
Mọi người cũng vui vẻ thi nhau tạo dáng, RM giơ cao tấm vải đang cầm trong tay lên vẫy, ghi lại khoảnh khắc bên tấm bản đồ huyền thoại. Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua như muốn cuốn phăng mọi thứ khiến mọi người luống cuống, nhắm mắt lại bám chặc vào lan can. Khi mọi người bình tĩnh nhìn lại thì chợt nhận ra tấm bản đồ đã rời khỏi tay RM, như cánh diều bay lên cao, cuốn theo chiều gió chìm vào không gian bắt đầu chuyển tối.