Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 63: Hé Lộ Chuyện Bí Ẩn Năm Xưa




Sao Kim chỉ cố nín cười gật đầu khi thấy Ngọc diễn xuất quá đà. Nếu bác Choi biết chị Ngọc là kẻ cầm đầu xúi giục cô giả ma nhát con trai của bác thì bác Choi nghĩ thế nào nhỉ? Và nếu bác ấy biết chị Ngọc là người đã mấy lần khiến anh Choi Won Kyung tức giận xanh mặt thì bác ấy có còn nhiệt tình mong muốn chị Ngọc làm con dâu của bác nữa không?

Còn Jimin lại cảm thấy bực bội trong lòng, anh không ưa cái tính mê trai của Ngọc. Bây giờ anh thấy Ngọc tỏ ra mê muội người khác anh còn thấy tức hơn. Cái cảm giác đố kỵ, khó chịu nhanh chóng vươn những chiếc vòi dài bóp lấy trái tim anh khi anh nhìn thấy ánh mắt Ngọc sáng rỡ như phát hiện ra chân ái của đời mình vậy. Anh thật muốn nói với Ngọc anh cũng học giỏi nhất trường đó thôi, và bây giờ tên tuổi của anh không chỉ nổi trong nước mà còn lan tỏa khắp toàn cầu. Cô có cần trầm trồ thán phục như vậy không?

Jimin nắm chặt nắm tay nhét trong túi áo làm như vô tình nói: “Chúng cháu có quen với anh Choi Won Kyung và có gặp anh ấy vài lần. Trên mặt anh ấy có vết thẹo, nghe nói có liên quan đến cái chết của mẹ anh ấy. Nếu không phiền bác kể cho chúng cháu nghe được không? Chuyện là thế nào vậy bác?”

Đôi mắt bác Choi bỗng trầm xuống, ánh nhìn xa xôi. Bác Choi đã gánh vác tội danh giết người mười mấy năm rồi, không ai tin lời bác nói. Tuổi trẻ của bác chôn vùi ở trong tù, lúc bước ra ngoài thì mái tóc đã hoa râm. Hôm nay Jimin hỏi, bác được dịp thổ lộ nỗi lòng: “Đó là lỗi của bác. Nếu cháu đã biết thì bác cũng không dấu. Năm xưa gia đình bác sống khá túng thiếu. Vợ bác sau khi sinh con thì sức khỏe giảm sút, thường hay đau ốm. Bác thì nghiện rượu và cờ bạc, cuộc sống lại thiếu trước hụt sau nên vợ chồng vẫn thường hay cãi vả. Có một buổi chiều đi làm về muộn, có hai người đàn ông lạ mặt ghé nhà bác đề nghị vợ bác bán lại một một cái hộp gỗ của tổ tiên bà ấy để lại. Họ ra một cái giá rất cao, đó là nguồn cơn của nỗi bất hạnh đổ xuống gia đình bác.”

Bác Choi bật khóc, những giọt nước mắt đục ngầu rơi xuống gò má nhăn nheo, trông bác già thêm cả chục tuổi. Sao Kim dịu dàng cầm tay bác an ủi, lặng lẽ chờ bác Choi qua cơn xúc động.

“Chỉ trách bác quá tham lam, khi hai người đàn ông lạ mặt ra giá gấp ba lần cái giá ban đầu thì bác bèn hứa với họ mặc cho vợ bác khăng khăng phản đối. Lúc đó, số tiền đó quả là một gia tài. Có số tiền đó, gia đình bác không còn phải sống khổ sở trong căn nhà dột nát nữa. Vợ bác sẽ có tiền chữa bệnh, Won Kyung cũng sẽ vào học ở trường học danh tiếng nhất, và bác cũng có chút vốn liếng để làm ăn. Nhưng vợ bác cứ khăng khăng không đồng ý, bảo rằng đó là báu vật gia truyền. Con cháu đời sau phải bảo vệ gìn giữ chứ không được bán. Hai vợ chồng bác cãi nhau mấy trận.”

Bác Choi ôm đầu khổ sở nói tiếp: “Vào cái đêm định mệnh đó, bác đã chờ vợ bác ngủ say rồi lén lấy trộm cái hộp gỗ. Khi bác mở cửa định len lén ra ngoài đưa cho hai người đàn ông lạ mặt thì vợ bác bất ngờ tỉnh dậy, bà ấy lao vào bác liều mạng ngăn cản. Hai vợ chồng bác giằng co dữ dội làm đổ ngọn đèn gây ra cháy, Won Kyung cũng vì vậy mà thức giấc. Nó lao vào bênh vực mẹ nó. Lúc ấy bác như một con thú điên mất hết lý trí cầm cái rựa lên chém một cái trúng mặt của Won Kyung khiến cho nó mang vết thẹo cho đến ngày nay. Lúc đó mặt mày Won Kyung đầm đìa máu, nó điên tiết cầm một cái ghế lên định lao vào bác. Lúc đó khói lửa mịt mù, vợ bác ngăn cản vô tình bị ngã vào đám cháy. Sức khỏe bà ấy vốn đã yếu, lại bị phỏng nặng, không chống đỡ nổi nên đã qua đời ngay ngày hôm sau. Trước khi chết, bà ấy đã kịp thời chỉ chứng bác là hung thủ với cảnh sát, không ai tin lời bác nói cả. Nhưng bác không có cố ý hại chết bà ấy, chỉ vì một cái hộp mà gia đình bác tan nát, bác mất hết tất cả. Won Kyung vẫn luôn cho rằng đó là lỗi của bác. Cho đến bây giờ nó vẫn không chịu tha thứ cho bác.”

Bác Choi lại tiếp tục khóc. Nhưng Ngọc nhận ra trong lời bác Choi kể hơi khác với câu chuyện cô nghe được trước đây. Bác Choi đã cố tình lấp liếm để bảo vệ anh Won Kyung, có lẽ đây là tấm lòng của người làm cha làm mẹ. Hoặc cũng có thể bác ấy thật lòng hối hận vì phải trả cái giá quá đắt cho lòng tham của mình.

Ngọc bèn hỏi bác: “Cái hộp gỗ đó có gì quý giá mà hai người đàn ông đó lại ra giá cao vậy bác?”

Bác Choi vừa lau nước mắt vừa nói: “Trong cái hộp đó có một tấm vải, trên tấm vải có vẽ bản đồ. Bác nghe nói đó là bản đồ kho báu.”