Ba tháng sau.
Ở một thị trấn nhỏ tĩnh lặng thuộc miền tây, có một cô gái trẻ đang nằm co mình trên chiếc xích đu dưới giàn hoa tường vi vàng rực rỡ. Cô lười biếng nằm khép hờ đôi mắt, ánh nắng chiều xuyên qua giàn hoa chiếu vào người cô nhưng cô chẳng buồn nhúc nhích. Đây chính là Sao Kim, cô đã về nước cùng với ba mẹ được ba tháng rồi, nhưng sức khỏe của cô chẳng tốt lên chút nào, thậm chí nhìn cô còn gầy gò yếu ớt hơn lúc trước rất nhiều. Vết thương trên người cô đã khỏi, nhưng bệnh lười của cô thì có dấu hiệu ngày một tăng.
Trong nhà lại có tiếng cãi nhau của ông bà Tâm, chủ đề cãi nhau lần này cũng không có gì mới mẻ, vẫn chỉ là chuyện của Sao Kim.
Lúc sáng ông bà Tâm đã đưa Sao Kim đi tái khám, nhờ bác sĩ kiểm tra thật kỹ. Đáp lại họ chỉ nhận được lời khuyên chân tình từ bác sĩ. Vết mổ của Sao Kim đã lành rồi, sức khỏe của Sao Kim đang trong giai đoạn hồi phục. Còn chuyện Sao Kim trông yếu ớt thiếu sức sống thế này chỉ có thể là do tâm bệnh.
Bà Tâm lại đưa khăn lên chậm nước mắt rồi nói: “Ông ngăn cản con quá làm gì để giờ nó tiều tụy thế này. Ông có nghe bác sĩ nói không? Lỡ mà con có bề gì thì tôi cũng không sống nữa.”
Lần này thì ông Tâm cũng không dám làm căng thêm. Biết làm sao được khi hoa chỉ có một cành, con chỉ có một đứa, cho nên ông đành phải nhượng bộ: “Bà chỉ biết có khóc, con hư là tại mẹ. Được rồi, tuần sau bà dẫn nó sang Hàn Quốc tái khám đi, nếu tình hình sức khỏe của nó tốt hơn thì ở lại đó chơi một hai tuần rồi về. Bà sang nhà anh chị xin cho con bé Ngọc theo cùng, có nó lanh lẹ đỡ đần cho bà vẫn hơn.”
...
Hàn Quốc
Trời đã vào đông, thời tiết trở nên lạnh hơn. Sao Kim đội mũ len, hai tay liên tục xoa vào nhau cho đỡ rét. Trời lạnh nhưng hai cô gái không giấu được sự nôn nóng, Sao Kim và Ngọc đang đứng đợi Jimin tới đón để tới nhà Gi Gi. Hôm nay Gi Gi đặt biệt tổ chức một bữa tiệc nhỏ thân mật khoản đãi cô ở nhà mình, đồng thời giới thiệu Sao Kim với những người bạn của mình.
Có chiếc xe lướt tới rồi dừng lại ở bên cạnh hai cô gái. Ngọc mừng rỡ reo lên: “Jimin tới rồi.”
“Em chào anh ạ!”
Jimin lịch sự xuống xe bắt tay, mở cửa cho hai cô gái. Anh nhẹ nhàng hỏi: “Sao Kim, sức khỏe cô thế nào rồi? Có tốt hơn chút nào chưa?”
Nghe thần tượng hỏi, Sao Kim cười lẽn bẽn: “Cám ơn anh, đã tốt hơn nhiều rồi. Gi Gi đã hẹn bác sĩ giúp em rồi, ngày mai anh ấy đưa em đi tái khám.”
Jimin ngồi vào xe tiếp tục nói: “Ý của tôi là, trí nhớ của cô đã hồi phục chưa? Cô có nhớ lại những chuyện trước đây không?”
“Anh muốn hỏi chuyện gì trước đây vậy?”
Jimin liền liếng thoắt: “Tôi muốn hỏi chuyện về kho báu đó. Khi cô và anh Gi Gi vào đó có tìm thấy báu vật nào không?”
Vấn đề này không chỉ có mình Jimin tò mò mà mọi người dân thành phố đều háo hức muốn biết vấn đề này. Mặc dù tò mò có thể giết chết một con mèo nhưng mọi người không ngớt sôi nổi bàn tán. Người đã từng vào kho báu chỉ có mình Gi Gi mà miệng anh lại kín như miệng bình, còn Sao Kim thì...
Sao Kim cau mày cố nhớ, nhưng những ký ức như những tia chớp vụn vặt thoáng lướt qua đầu cô. Sao Kim trả lời: “Hình như Gi Gi có nói tìm được báu vật rồi, nhưng báu vật là gì thì em không nhớ.”
Jimin giật mình đạp thắng xe cái két, xuýt chút nữa thì anh không giữ được bình tĩnh rồi. Thì ra Gi Gi có tìm được báu vật, chỉ là xấu bụng giấu không nói cho anh biết thôi. Hừ hừ, còn nói là anh em tốt.
Ngọc cũng bị vấn đề của Jimin hỏi gây ra tò mò, cô quay sang hỏi: “Kho báu trông thế nào vậy Sao Kim?”
Sao Kim lắc đầu: “Chịu thôi, em không nhớ được. Chẳng phải cảnh sát đã lấy được chìa khóa mở cửa kho báu từ tay đại ca mắt hí rồi sao? Chắc chắn anh và chị sẽ biết sớm thôi.”
Jimin lắc đầu: “Chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu. Sau khi có được chìa khóa, bên cảnh sát chỉ mở được cửa đầu tiên thôi. Cây đàn đá đã bị gãy đôi. Các chuyên gia đang cật lực tìm cánh tạo ra một cây đàn đá khác dựa theo hình dáng và trọng lượng của cây đàn này. Nhưng cái bàn đá cũng bị vỡ nốt. Có lẽ bọn bắt cóc không cẩn thận làm vỡ trong lần bị cảnh sát vây ráp. Cho dù các chuyên gia cố gắng khôi phục thì vẫn bị mất hơn nữa đoạn nhạc. Chính quyền thành phố cũng đã liên hệ với Gi Gi nhưng anh ấy cũng không nhớ lắm, anh ấy chỉ cố gắng viết lại cho ra mấy đoạn dị bản. Mấy hôm nữa bên chuyên gia tạo ra được cây đàn đá khác thì sẽ mời anh ấy đến đàn thử. Hy vọng sẽ mở được cửa kho báu, giải đáp trí tò mò của mọi người.”
Thoáng chốc mọi người im lặng thả hồn theo giấc mơ kho báu, chỉ cần tưởng tượng tới những hòm đầy ắp vàng, bạc, kim cương thì đã khiến người ta tim đập chân run rồi.
Chiếc xe lao vút đi hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Lời của tác giả : Mình đã định kết bộ truyện này rồi, nhưng khi mình biết công ty chủ quản của idol nhà mình định ra một bộ phim về nhóm nhạc này, đáng ghét là chẳng biết tên biên tập nào lại viết cho idol của mình thành kẻ biến thái đốt nhà hại chết mẹ. Vậy là mình viết tiếp, tặng cho biên tập này một vai phản diện, ngược cho tên biên tập này lên bờ xuống ruộng luôn. Hừ! Dù không có thời gian cũng phải ngược tên biên tập này vài chục chương.