Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 35: Bị bắt




Tác giả: Thơ Thơ

Lúc này Jimin đã ngừng nhảy nhìn về phía Gi Gi. Khi Jimin nhìn thấy một màn ngọt ngào này, ngay lập tức anh chạy ào tới để phá đám. Hừ, muốn show ân ái hả, đâu có dễ như vậy. Sao Kim, cô thật đúng là không biết giữ vững lập trường, chỉ có một miếng thịt nướng mà đã mua chuộc được cô, quên mất idol rồi. Anh kêu lên: “Anh à, em cũng muốn ăn thử, cho em ăn với.”

Jimin chạy tới đứng bên cạnh Sao Kim đưa mắt nhìn vĩ thịt nướng đang chuyển màu vàng ươm hấp dẫn, mùi thơm quyến rũ lan tỏa khiến bụng anh cũng thấy đói cồn cào. Gi Gi mà làm món này thì đúng là trên cả tuyệt vời. Từng giọt mỡ từ miếng thịt sườn tươm ra rơi xèo xèo xuống cục than hồng bên dưới khiến than hoa văng lên. Mặc dù Jimin đang tập trung nghiêng ngó chọn một miếng thịt để bốc nhưng anh đã kịp thời trông thấy, lanh tay lẹ mắt kéo Sao Kim ra, sẳn tiện anh nắm tay Sao Kim dắt tới bên ghế xích đu, đúng lý hợp tình kéo cô ra xa khỏi Gi Gi. Anh nói: “Cẩn thận kẻo bị phỏng, cô ngồi ở đây đi, muốn ăn gì để tôi đi lấy cho.”

Nói xong, Jimin chạy đi lấy một cái dĩa chạy tới bên Gi Gi gắp thịt. Anh nháy mắt nói nhỏ với Gi Gi: “Anh cứ yên tâm nướng thịt đi, để em chăm sóc Sao Kim cho.”

Nói xong anh chạy qua lấy thêm một chén nước chấm rồi tới ngồi bên cạnh Sao Kim. Jimin vui vẻ nói cười khiến gương mặt của Sao Kim càng thêm rạng rỡ. Thần tượng của cô đúng là đáng yêu nhất thế giới, Sao Kim sung sướng, cảm giác hạnh phúc tột cùng.

Gi Gi: ...

Ngọc thấy thế cũng không chịu thua kém, cô chạy tới ngồi bên cạnh Sao Kim tranh sủng. Dù phải chạy tới chạy lui phục vụ cả hai cô gái nhưng Jimin vẫn cười hớn hở. Jimin nhìn thấy gương mặt Gi Gi phụng phịu như hờn cả thế giới, anh khoái chí vì đã chọc tức được Gi Gi. Đúng là anh em cây khế mà.

Trời chuyển dần về đêm, buổi tiệc thịt nướng diễn ra trong khung cảnh ấm áp mà thân mật, tiếng cười tiếng nói râm ran, cho nên dường như chẳng có ai để ý tới người đang đứng nướng thịt mặt mày ấm ức, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Sao Kim đang vô tư cười khúc khích. Anh ghim á.

...

Sao Kim ngồi bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Trời đang chuyển sang mùa thu, khí trời se se lạnh. Từ sáng sớm mẹ cô và chị Ngọc đã rủ nhau đi chợ mua thêm áo ấm cho cô. Sao Kim lặng lẽ ngước lên trời nhìn theo đàn chim bay ngang qua, tiện tay cô bốc một cái bánh cho vào miệng. Đây là bánh của Gi Gi mang tới thăm cô, bánh rất ngon, cô ăn hết cái này đến cái khác.

Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bỗng ngoài kia có tiếng xe dừng ở trước cửa. Chắc là mẹ và chị đã về, Sao Kim chạy ào ra mở cửa.

Quả nhiên, Ngọc vừa bước vào đã ríu rít không ngừng: “Sao Kim, em xem chị mua cái gì cho em nè. Đây là cái đầu tóc giả, dễ thương lắm đấy, em đội thử đi. Còn đây là cái váy kiểu thu đông mới ra luôn đấy. Chị mua hai cái giống nhau cho hai chị em mình. Lúc nãy trên đường về chị thấy hàng cây lá phong đang đổi sang màu đỏ, em mau thay đồ rồi hai chị em mình ra đó chụp vài tấm hình tự sướng làm kỷ niệm, mai này về nước đem ra khoe với mọi người.”

Ngọc lấy cái váy mới mua ra ướm thử trước người, cô hào hứng nhảy nhót rồi xoay vòng vòng. Cô thầm nghĩ cái váy này thật hợp với dáng người mình, mình có nên mặc đi dạo một vòng cho mọi người ngắm không nhỉ?

Hai chị em thay đồ trang điểm xong xuôi liền dắt nhau ra khỏi nhà. Một nữ cảnh sát có nhiệm vụ bảo vệ Sao Kim đi theo nhưng Ngọc xua tay bảo: “Chúng em không đi xa đâu, chúng em chỉ chụp hình ở hàng cây đằng kia thôi. Chị đứng đây cũng nhìn thấy, không cần đi theo đâu.”

Căn nhà được cảnh sát chọn làm nơi giấu Sao Kim cũng khá bí mật, ở trên một ngọn đồi cao xa cách với khu dân cư, dọc theo con đường mòn đi lên là hai hàng cây lá phong đang chuyển sang lá đỏ, cảnh đẹp như tranh vẽ, cộng với sắc trời mùa thu bàng bạc càng khiến cho hai cô gái mất cảnh giác mà say mê tạo dáng chụp ảnh.

Cô nữ cảnh sát mĩm cười lắc đầu, ngồi xuống một gốc cây bên đường móc điện thoại ra xem tin nhắn.

Bỗn “Bốp” một tiếng, nữ cảnh sát ngất xỉu. Một người đàn ông mặc đồ đen đội mũ mang khẩu trang nhanh chóng lôi cô ta ra sau một thân cây lớn rồi trói lại.

Bên này, Ngọc vừa phát hiện ra một cái tổ chim, cô vui vẻ nói: “Sao Kim, em đợi chị một lát, để chị leo lên xem thử có chim con không.” Nói xong cô thoăn thoắt ôm lấy thân cây trèo lên.

Ngọc ngồi vắt vẻo trên nhánh cây chìa ra, cô kêu lên: “Sao Kim, trong tổ này có bốn con chim non dễ thương lắm, em có muốn xem không?”

Không gian im lặng, không có tiếng người trả lời cô, chỉ có tiếng chim non kêu chíp chíp.

“Sao Kim?”