Tác giả: Thơ Thơ
Đoàn xe đang trên đường đi sang thăm Sao Kim, Gi Gi chợt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Chiếc xe đang đi ngang qua một trung tâm thương mại lớn, bất chợt anh kêu lên: “Ngừng xe.”
Jimin vội hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
“Anh muốn xuống mua một chút đồ.”
“Anh muốn mua gì? Anh đi không tiện, để em xuống mua cho.”
“Không cần đâu, anh muốn tự mua. Em cứ ngồi đó đi.” Vừa nói Gi Gi vừa bước xuống xe. Chân của Gi Gi vẫn chưa bình phục, một người bảo vệ vội tới đỡ anh.
Jimin lẽo đẽo đi theo sau Gi Gi. Anh tò mò hỏi: “Anh cần mua gì vậy? Quan trọng không anh?”
Gi Gi làu bàu: “Không có gì, chỉ là mua ít quà đi thăm bệnh.”
Jimin ấm ức phàn nàn: “Lần trước em đi thăm bệnh thì anh không cho em mang quà theo, lần này anh lại chủ động đi mua. Không biết tại sao anh trở nên khác thường như thế?”
Jimin muốn nhắc tới lần trước anh đi thăm Sao Kim đã bị Gi Gi tịch thu hết hoa và bánh một cách cục súc, đến bây giờ anh vẫn còn ấm ức. Gi Gi không nói gì, chỉ quay lại nhìn Jimin cười ranh mãnh. Chẳng lẽ Jimin không biết điểm khác biệt lớn nhất là ai tặng và tặng ai sao? Mọi người kéo nhau đi vào trung tâm thương mại.
Còn nhớ lần trước khi Sao Kim đến thăm anh, cô tỏ ra rất thích ăn bánh, còn xin một bịch mang về. Cho nên lần này Gi Gi mua đủ các loại bánh cho Sao Kim ăn cho thỏa thích.
Jimin đứng bên cạnh nhìn thấy Gi Gi chọn mua mà còn cảm thấy tức á. ‘Lúc mình bệnh cũng chẳng thấy anh ấy mua cho mình nhiều như vậy. Chắc anh ấy muốn gom hết nửa cái siêu thị cho cô ta. Đau lòng quá đi.’
Hết quầy đồ ăn, Gi Gi rẽ vào gian hàng bán các loại đồ làm đẹp cho phụ nữ. Anh đứng ngắm nghía một hồi rồi chọn lấy một cái kẹp tóc trước cái nhìn ngạc nhiên của Jimin.
Jimin không nén nổi tò mò hỏi: “Anh mua kẹp tóc cho ai vậy, Gi Gi?”
“Cho bà bà.” Gi Gi đáp gọn lỏn, nói xong anh lấy thêm mấy cái kẹp tóc, trâm cài nữa cho đủ bộ sưu tập. Viên cảnh sát đi theo giật mình, cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ. Anh ta cố gắng xua tan hình ảnh bà của Gi Gi kẹp mấy cái kẹp tóc trẻ trung thế này.
Jimin cũng ngớ ra: “Anh có lộn không vậy Gi Gi? Bà của anh mà đi xài loại kẹp tóc này sao? Có phải anh mua tặng cho Sao Kim không?”
Nói xong Jimin ôm bụng cười ngặt nghẽo. Gi Gi chỉ liếc anh một cái sắc bén rồi xoay người bỏ đi ra.
Jimin cố nhịn cười nói: “Gi Gi à, Sao Kim phải giải phẫu đầu mà. Chắc chắn là cô ấy đã bị bác sĩ cạo trọc lóc khi vào phòng mổ, anh còn đi tặng kẹp tóc cho cô ấy thì có khác nào chửi cô ấy. Ha ha ha ha...”
Jimin không nhịn được nữa ngồi thụp xuống đất cười lăn lộn, cười đến nổi chảy cả nước mắt.
Vẻ mặt của Gi Gi vẫn không đổi sắc: “Anh nói anh muốn tặng cho Sao Kim sao?”
Nói rồi, Gi Gi mang ra quầy nhờ cô bán hàng gói trong một cái hộp quà xinh xắn. Còn nhớ khi Sao Kim dùng cái kẹp tóc đâm con rắn cứu mạng anh đã làm cây kẹp tóc bị hỏng, sau đó cô đã búi mái tóc dài của mình lên và cài búi tóc bằng một nhánh cây bẻ bên đường. Khi đó anh đã tự nhủ sau này sẽ mua thật nhiều kẹp tóc tặng cho Sao Kim. Nhưng bây giờ lại không phải lúc. Không sao, anh sẽ cất kỹ đợi cho đến khi mái tóc của Sao Kim dài ra. Anh vẫn nhớ khi anh ôm Sao Kim từ bên trong hang động nhảy xuống đầm nước, hình ảnh mái tóc dài đen nhánh của Sao Kim tung bay trước gió, quấn quýt vào cổ anh. Mái tóc dài không uốn không nhuộm, chỉ đơn giản xõa ngang lưng nhưng cũng đủ làm rối dạ anh rồi.
...
Mọi người đến chỗ Sao Kim vào lúc đầu giờ chiều nắng gắt, Sao Kim vẫn còn đang ngủ, ông bà Tâm vui vẻ đón tiếp mọi người. Ngọc thì bối rối chạy bay vào phòng gọi Sao Kim dậy.
“Sao Kim, dậy đi. Gi Gi và Jimin đến thăm em kìa.”
Vừa nói, Ngọc lại tranh thủ tới đứng trước gương tô son, dậm phấn. Jimin đến bất ngờ làm cô không kịp trang điểm gì cả.
Sao Kim vẫn còn đang mơ màng: “Chị nói ai cơ?”
“Jimin đến thăm em đó.”
“Hả?”
Sao Kim bật ngồi dậy, cô hoảng hốt mở to đôi mắt tròn xoe, cô tưởng mình đang nằm mơ. Sao Jimin lại đến vào lúc này chứ? Sau khi giải phẩu cô đã quên mất những chuyện xảy ra trong một hai năm gần đây, tức là cô đã quên mất tình yêu mới có với Gi Gi. Lúc này đây, trong lòng cô chỉ còn lại tình yêu nồng nhiệt với Jimin. Dù cho cô có đêm mơ, ngày mơ gặp Jimin, nhưng cô cũng không muốn Jimin nhìn thấy mình trong bộ dạng thế này. Cô đưa tay lên xoa cái đầu trọc lóc vẫn còn quấn băng của mình.