Vô Tình Nhặt Được Idol

Chương 28: Sao Kim đang ở đâu?




Tác giả: Thơ Thơ

Trời đã về khuya, Ngọc ngồi canh trước phòng chăm sóc đặt biệt, cô uể oải vươn vai ngáp dài một cái, thật buồn ngủ mà. Từ lúc Sao Kim trở về, mọi người vẫn luôn túc trực bên cạnh Sao Kim. Nhưng sau khi bà Tâm nhìn thấy Sao Kim bất tỉnh quấn băng kín mít được đưa ra khỏi phòng cấp cứu thì bà đã khóc đến ngất đi, ông Tâm đành phải đưa bà về khách sạn nghỉ ngơi, chỉ còn lại Ngọc ở lại đây canh chừng Sao Kim.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, nơi đây thật buồn chán, không thích hợp với một người hoạt bát như Ngọc. Ngọc tựa đầu vào bên tường thiu thiu ngủ, bổng có tiếng bước chân đi tới. Ngọc đứng bật dật, không kìm nén được cơn kích động. Đằng kia có một đám người đang đi đến đây, dẫn đầu là Gi Gi đang ngồi trên một chiếc xe lăn được một y tá đẩy tới, Jimin đi theo bên cạnh. Đi theo sau là mấy vị cảnh sát và bảo vệ riêng của Gi Gi.

Jimin đi đến trước mặt Ngọc, nở nụ cười ấm áp, đôi mắt anh cong cong. Anh nói: “Chào cô, chúng tôi đến đây thăm Sao Kim. Cô ấy sao rồi, đã tỉnh chưa?”

Ngọc cảm thấy đây đúng là cơ hội trời ban, không thể bỏ qua. Ngọc vui như mở cờ trong bụng, thầm cám ơn ông trời đã giúp cô khiến Sao Kim gặp nạn đúng lúc. Vì vậy Ngọc chớp mắt mấy cái rồi òa lên khóc nức nở, sẳn tiện nhào tới ôm lấy Jimin, cô áp gương mặt đầm đìa nước mắt vào ngực anh. Cô thừa biết nước mắt luôn là vũ khí tối thượng của phụ nữ, cần phải phát huy triệt để.

Jimin: …

Một vị cảnh sát nói: “Gi Gi, cậu vào thăm cô ấy đi. Chúng tôi đợi ở đây, nhanh lên nhé.”

Gi Gi vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh lùng không ngó tới Ngọc đang ôm Jimin khóc lóc kể lể, anh ra hiệu cho y tá đỡ anh đứng dậy chậm rãi đi vào phòng chăm sóc đặt biệt.

Trong phòng tương đối nhỏ, chỉ có một cái giường bệnh, Sao Kim nằm im trên giường với đủ thứ dây nhợ máy móc xung quanh. Gương mặt cô quấn băng trắng toát, đôi mắt nhắm nghiền, phải thở bằng máy.

Nhìn thấy cảnh này, Gi Gi cảm thấy như có ngàn vạn mũi kim đâm vào tim mình, anh ngước mắt lên cố gắng ngăn cơn xúc động, từ từ tiến tới bên giường bệnh.

“Sao Kim.”

Anh cúi xuống khẽ nắm lấy tay cô nhưng rồi lập tức rụt tay lại như đụng phải lửa. Sau đó anh xoay người đi ra khỏi phòng mà chẳng hề liếc mắt nhìn lại.

Bên ngoài Ngọc vẫn còn đang khóc lóc kể lể: “Dì của em thật đáng thương, chỉ có một đứa con gái duy nhất là Sao Kim, từ khi sinh ra Sao Kim đã được nâng niu như châu báu. Từ nhỏ đến lớn Sao Kim luôn được yêu chìu, chưa từng dãi nắng dầm mưa phải chịu cực khổ. Vậy mà bây giờ Sao Kim lại gặp nạn suýt mất cả mạng, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh. Nếu Sao Kim không tỉnh lại thì dì em phải làm sao…”

Jimin vừa gỡ tay Ngọc đang ôm mình ra vừa nhẹ giọng an ủi: “Cô đừng khóc nữa, tôi tin chắc Sao Kim sẽ mau chóng khỏe lại thôi.”

Gi Gi đã ra tới trước cửa phòng, sắc mặt anh trầm xuống, anh quét ánh mắt qua viên cảnh sát lạnh giọng nói: “Tại sao các người gạt tôi, người bên trong không phải Sao Kim.”

Viên cảnh sát vội nháy mắt ra hiệu cho anh đừng nói nữa.

“Hả? Không phải Sao Kim sao?”

Ngọc giật mình kinh ngạc đến nổi ngưng khóc, cô chạy ào vào phòng nghiêng đầu nhìn kỹ người đang nằm trên giường bệnh. Nhưng dù có cố gắng hết sức Ngọc cũng không phát hiện ra được gì khác thường. Người nằm trên giường quấn băng trắng hết cả mặt mày, không cử động cũng không nói chuyện thì cô cũng không thể nào phân biệt nổi đây có phải là Sao Kim hay không? Cô là chị em với Sao Kim mười mấy năm vẫn không phân biệt được, vậy tại sao Gi Gi lại biết chứ? Không được mình phải ra hỏi Gi Gi mới được.

Nghĩ vậy Ngọc bèn chạy ra ngoài, nhìn thấy đám người Gi Gi đã đi xa, cô vội chạy theo kêu lên: “Này Gi Gi đợi đã, sao anh biết người trong đó không phải là Sao Kim vậy?”

Một viên cảnh sát ôn tồn nói: “Cô gái, đừng làm ồn trong bệnh viện. Gi Gi chỉ nhầm lẫn thôi, trong đó chính là Sao Kim, cô nên quay về chăm sóc cho cô ấy đi. Chúng ta đi thôi. Nhanh lên, đã mất quá nhiều thời gian rồi.”

“Chỉ là nhầm lẫn thôi sao?”

Ngọc tiu nghỉu nhìn đoàn người đi càng lúc càng xa, đành hậm hực quay lại. Ngọc không ngờ rằng mình vừa đi ngang qua một người mặc đồ đen đang đứng ẩn mình trong góc khuất. Đợi Ngọc đi xa người này mới thong thả bước ra lẩm bẩm: “Thì ra là bọn cảnh sát đang giăng sẳn bẫy, dùng người thế thân, suýt nữa thì đã mắc mưu. Không sao, tao đợi thêm ít hôm nữa vậy, bọn bay có trốn cũng không thoát được đâu.”

Người mặc đồ đen khẽ nhếch môi cười lạnh rồi nhanh chóng lẩn vào trong bóng đêm.

Đám người vội vàng di chuyển ra xe theo kế hoạch định sẳn, đoàn xe nhanh chóng lao vút đi trên đường vắng.