Tác giả: Thơ Thơ
Sân bay Incheon.
Sao Kim vội vã kéo hành lý chạy theo chị hướng dẫn viên đang cầm cờ đi phía trước. Mặc dù Sao Kim đã được nhìn thấy nhiều cảnh sân bay quốc tế ở trên phim ảnh, nhưng cảnh tượng đông đúc và chuyện trực tiếp nghe tiếng Hàn vừa quen vừa lạ bên tai vẫn khiến cô choáng ngợp. Trước đây vì mê thần tượng Hàn nên cô rất chăm chỉ học tiếng Hàn, cô muốn nghe và hiểu được thần tượng nói gì. Cô nghe hàng chục lần, à không, hàng trăm lần và thuộc lòng mỗi lời thần tượng nói. Khi còn nhỏ Sao Kim đã có tài giả giọng, cô luôn đoạt giải nhất trong các cuộc thi kể chuyện của trường vì có thể giả giọng nhiều nhân vật. Sau khi cô mê thần tượng Hàn thì trình độ giả giọng của cô đã được luyện tập và nâng lên một tầm cao mới, cô bắt chước giọng nói y chang thần tượng không sai chút nào. Nếu fan hâm mộ chỉ nghe tiếng mà không nhìn hình thì cũng khó mà phân biệt đâu là giọng nói của thần tượng nhà mình, đâu là phiên bản nhái. Chuyện này có lẽ là tài giỏi với người bình thường, nhưng với một người tối ngày chỉ ôm điện thoại xem phim Hàn, nghe tiếng Hàn còn nhiều hơn tiếng mẹ đẻ như Sao Kim thì không có gì phải ngạc nhiên. Người ta học ngoại ngữ một hai tiếng một ngày cũng đã rất chăm chỉ rồi, còn cô thì nghe tiếng Hàn mọi lúc mọi nơi, kể cả lúc ăn hay ngủ. Cho nên thật không có gì lạ với một cô gái trẻ ở tỉnh lẻ, học dốt đều các môn học chỉ giỏi mỗi tiếng Hàn.
Ngọc vừa kéo va li vừa chật vật đuổi theo ở đằng sau, cô réo gọi: “Sao Kim, đợi chị với. Lại đây chị nói nghe này.”
Ngọc túm Sao Kim lại hạ giọng hỏi: “Em đi coi ca nhạc không? Chị đã đặt mua vé trên mạng cho hai chị em mình từ tháng trước đó.”
Sao Kim lắc đầu quầy quậy: “Không được đâu chị, mẹ đã dặn em không được tách khỏi đoàn, phải theo sát chị hướng dẫn viên.”
Ngọc chắt lưỡi: “Nhưng dì đâu có ở đây đâu, em không nói thì làm sao dì biết được.”
Sao Kim vẫn cương quyết: “Chị hướng dẫn viên không cho chúng ta bỏ đoàn đâu, chị mà bỏ đi là em điện thoại mách mẹ ngay đấy.”
Ngọc lắc đầu chịu thua: “Uổng thật, thôi thì chị cho vé đi vậy.” Thở dài một hơi, cô thong thả nói tiếp: “Tối nay nhóm nhạc Rồng Xanh biểu diễn, đâu dễ gì săn được vé.”
Sao Kim đang đi thì đột nhiên dừng phắc lại, làm Ngọc suýt nữa đã đâm sầm vào cô. Hai mắt Sao Kim sáng rỡ như đèn pha, cô hào hứng nói: “Sao, là nhóm nhạc Rồng Xanh biểu diễn hả chị? Em đổi ý rồi, chúng ta đi coi đi.”
Ngọc ung dung lắc đầu: “Không được đâu, dì biết sẽ mắng đấy.”
Sao Kim vội hạ giọng năn nỉ: “Thôi mà chị, em không nói cho mẹ em biết đâu. Đây là bí mật của hai chị em mình nha.”
Ngọc vẫn cứ nhây, cô nhái giọng của Sao Kim: “Chị hướng dẫn viên không cho chúng ta bỏ đoàn đâu.”
Sao Kim nhăn nhó bực tức: “Chị đừng đùa nữa được không? Chị làm như em không biết chị Hoàng Anh là bạn của chị vậy. Đi thôi, chúng ta đi nói với chị Hoàng Anh một tiếng.”
Chưa dứt lời thì Sao Kim đã nắm tay Ngọc kéo đi băng băng. Nổi háo hức vui mừng vì sắp được tận mắt nhìn thấy thần tượng ngoài đời thực khiến Sao Kim quẳng mất lời mẹ dặn ra sau đầu. Hazz, Kim ơi, cá không ướp muối cá ươn, câu này chưa bao giờ sai cả.
Sau khi giải thích ngắn gọn vài câu, Ngọc nhanh chóng gởi hành lý nhờ Hoàng Anh đem về khách sạn dùm. Hai chị em vội vã lao ra ngoài đón xe đi sân khấu X.
Tất cả những thông tin thuộc về thần tượng Sao Kim đều thuộc nằm lòng, kể cả cách thức làm sao đi tới nơi thần tượng biểu diễn. Mà sân khấu X là địa điểm quen thuộc thường xuyên tổ chức các buổi biểu diễn của các nhóm nhạc thần tượng nên mọi thông tin đều được fan nhiệt tình đăng đầy đủ trên mạng. Nếu như khi ở nhà, bảo Sao Kim đi chợ một mình cũng có thể bị lạc thì việc đi tới sân khấu X lại là việc vô cùng dễ dàng đối với cô, nhất là bây giờ đây lại có thêm chị Ngọc dẫn đường. Cho nên việc đi tới một nơi chưa bao giờ đến chỉ là chuyện nhỏ với hai cô gái này.
...
Kết thúc đêm nhạc, Sao Kim đi theo Ngọc ra khỏi sân khấu khi trời đã hơn nữa đêm. Cả hai chị em đều đói run, vì tình yêu dành cho thần tượng, từ lúc xuống sân bay tới bây giờ họ vẫn chưa có gì vào bụng. Nhưng Sao Kim vẫn hào hứng: “Nhóm nhạc Rồng Xanh biểu diễn hay quá phải không chị? Em hạnh phúc quá.”
Ngọc bĩu môi: “Xì, có nhiêu đó mà em đã hạnh phúc vậy rồi, em dễ thỏa mãn quá. Chị thấy vẫn chưa đủ, vẫn còn ở cách xa anh ấy quá. Ước gì có thể mặt đối mặt, tay cầm tay. Chị sẽ nói I love you, moa moa chụt chụt.”
Sao Kim nhăn mặt ghét bỏ: “Chị thật là ghê tởm, em thì chỉ cần lặng lẽ nhìn anh ấy từ xa là đủ rồi. Nếu như có một ngày em có thể mặt đối mặt với anh ấy, chỉ cần anh ấy cười với em một cái thì em cũng đủ hạnh phúc rồi. Nụ cười thiên thần, ôi Jimin của em …”
Ngọc cong cớn nói: “ Cái gì mà Jimin của em, chồng của chị đó, không biết lớn nhỏ gì hết.”
Sao Kim ấm ức: “Sao ai chị cũng giành của chị vậy?”
Ngọc cười hì hì tỏ vẻ rộng lượng: “Chị có giành hết đâu, chị vẫn nhường Cục Đá cho em mà. Chị càng nghĩ càng thấy em và Cục Đá giống như trời sinh một cặp. Một người thì lạnh lùng chẳng muốn nói chuyện, còn một người thì quá nhút nhát không dám nói chuyện. Nếu hai người thành đôi thì sẽ thế nào nhỉ?”
Cục Đá mà chị Ngọc vừa nhắc tới chính là Gi Gi, là một chàng rapper của làng nhạc Kpop. Anh nổi tiếng là người hay cau có, lạnh lùng chẳng khác gì tảng băng ngàn năm. Người ta đồn rằng, Gi Gi mà đi đến nơi nào thì nơi đó nhiệt độ giảm xuống mấy độ, ánh mắt anh ta sắt lạnh đến nổi anh ta mà liếc nhìn ai thì người đó hóa đá. Sao Kim tức giận dậm chân hét lên: “Chị có thôi đi không, không bao giờ có chuyện đó đâu.”
Ngọc thấy Sao Kim tức giận thì càng thích chí, cô được nước lấn tới càng thêm trêu chọc. Đột nhiên cô dừng lại, nghiêm trang chắp tay ngước mắt lên nhìn trời một cách thành kính: “Xin ông trời hãy giúp đỡ, se duyên cho em Sao Kim và Gi Gi thành đôi.”
Trên bầu trời đen bỗng xuất hiện một lằn chớp dài kèm theo một tiếng sấm rền như trả lời cô. Một trận gió mạnh từ đâu kéo tới cuốn tung cát bụi trên đường bay lên mù mịt. Sao Kim nhăn nhó: “Trời sắp mưa rồi, chị còn không nhanh lên.”
Ở cách đó không xa, Gi Gi chuẩn bị lên xe về nhà sau buổi biểu diễn mệt nhoài. Bỗng nhiên anh dừng lại nhảy mũi liên tục mấy cái, anh cau có: “Chuyện gì thế này, sao tự nhiên lại nhảy mũi.”
Jimin đang đi kế bên anh chợt ngẩng đầu lên nhìn lằn chớp như muốn xé toang bầu trời, anh khẽ cười nói: “Trời sắp mưa rồi đó anh, anh mặc thêm áo khoát coi chừng cảm.”
Gi Gi cằn nhằn leo lên xe: “Hazz, thật đáng ghét mà, ngày mai tụi mình còn phải đi quay ngoại cảnh nữa.”
Chiếc xe bảo mẫu lao đi trong đêm tối.