Sau khi Gi Gi chia tay với viên cảnh sát, lái xe rời đi, nhưng trong lòng anh cứ bồn chồn lo lắng, linh cảm có chuyện không may xảy ra. Cuối cùng anh đạp thắng xe, dứt khoát quay đầu xe lại. Anh lái xe vòng quanh núi một vòng nhưng vẫn không phát hiện được gì. Anh không muốn quay về, bạn gái và bạn thân của anh đều đang ở một nơi nào đó gần đây, nhưng họ ở đâu, không biết họ có được an toàn không? Anh ngước mắt lên nhìn bầu trời tối tăm, vẫn không có câu trả lời.
Trời dần sáng, Gi Gi tấp xe vào một quán bên đường làm một cốc cà phê cho ấm bụng, anh đã thức trắng đêm qua. Đây là quán duy nhất mở cửa suốt đêm cho khách muốn đi chơi núi. Khi anh thanh toán tiền xong định bước ra thì đột nhiên cửa mở, có mấy thanh niên bước vào quán. Khi nhìn thấy Gi Gi mọi người đều sững người dừng bước, miệng chữ a mắt chữ o.
Gi Gi lên tiếng hỏi trước: “Mọi người đi đâu đây?”
Anh Jin nhanh trí lên tiếng: “À, nhân lúc rãnh rỗi, anh dẫn tụi nhỏ đi dã ngoại đó mà. Còn em đi đâu đây?”
Gi Gi nghi ngờ nhìn vẻ mất tự nhiên của mọi người, đi dã ngoại vào giờ này sao? Mọi người trở nên siêng năng từ khi nào vậy? Chẳng lẽ họ không biết nơi này rất nguy hiểm vì có thể bọn bắt cóc quanh quẩn nơi đây? Ngọn núi này có liên quan đến truyền thuyết kho báu, lẽ nào mọi người đến đây chỉ là trùng hợp? Dù ôm một bụng hoài nghi nhưng anh vẫn bình thản nói: “Em cũng đi dã ngoại, hay là chúng ta đi chung đi.”
Mọi người khó xử đưa mắt nhìn nhau, dường như Gi Gi đã nghi ngờ rồi, nhưng thật khó từ chối.
Jimin cười hì hì nhắc khéo: “Anh ơi, bài hát của anh viết xong rồi sao? Ý của em là em có thể xem được không?”
Nhưng Gi Gi chỉ đưa đôi mắt sắc bén liếc nhìn Jimin một cái, Jimin rùng mình ớn lạnh, anh không giỏi nói dối.
Ăn uống xong, mọi người ra khỏi quán, nhưng Gi Gi vẫn không từ bỏ ý định đi cùng với mọi người.
Mặt trời nhô lên trên đỉnh núi soi rõ vạn vật, không khí yên tĩnh nơi này dường như bị đánh thức bởi mấy chiếc xe đang chậm rãi bò lên núi.
Giữa những bụi cây dại ướt đẫm sương đêm bên đường bỗng có một cái đầu đen bù xù thò ra, rồi lao tới chắn trước đầu xe của Gi Gi. Gi Gi vội vàng đạp thắng xe lại, nhận ra Khủng Long nên anh cởi dây an toàn, bước xuống xe.
Jimin nhìn thấy là Khủng Long thì vội la lên: “Anh à, cẩn thận. Con chó này hung dữ lắm, coi chừng nó cắn.” Anh vẫn chưa quên ấn tượng kinh hoàng về Khủng Long.
Nhưng Khủng Long chỉ lếch tới, dùng hai chân trước ôm lấy chân anh, miệng rên rỉ: “Anh đẹp trai, giúp với, xin hãy giúp với.”
Gi Gi cau mày suy nghĩ, sao Khủng Long lại ở đây? Có lẽ viên cảnh sát nói đúng, Khủng Long chỉ là con chó bình thường, nó không có khả năng tìm ra cô Lee và Sao Kim, là anh hy vọng quá nhiều. Anh cúi xuống dịu dàng xoa đầu nó nói: “Được rồi, về thôi. Tao đưa mày về nhà.”
Anh mở cửa xe định để Khủng Long vào trong xe nhưng nó tránh thoát khỏi tay anh. Khủng Long lùi lại, đi mấy bước rồi ngoái đầu nhìn anh. Thấy anh không đi theo, nó bèn quay lại cắn lấy ống quần anh rên rỉ. Khủng Long lại chạy lên mấy bước rồi ngoái đầu nhìn anh.
Jimin nhìn thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc, anh kêu lên: “Anh này, hình như nó muốn anh đi theo nó đó.”
Trong lòng Gi Gi bỗng nảy sinh hy vọng. Có phải Khủng Long đã tìm được cô Lee và Sao Kim rồi hay không? Có phải Khủng Long muốn dắt anh tới chỗ bọn họ không? Anh bèn quyết định đi theo Khủng Long. Mọi người cũng đi theo.
Đi tới ngã ba, Khủng Long rẽ vào lối mòn khuất sau cái cây, có mấy con bọ bay ra. Hopi hoảng sợ nói: “Em không đi nữa đâu, nơi này thật đáng sợ, chúng ta về thôi.”
Jin cũng hoảng sợ né tránh mấy con bọ, anh kêu lên: “Không biết con chó này định dẫn chúng ta đi đâu, chúng ta nên về thôi.”
Jimin cũng đồng ý: “Nơi này vắng vẻ, nếu xảy ra chuyện gì thì rất khó tìm người cứu giúp, chúng ta về thôi.”
Mọi người đều quay lưng định đi trở về, Khủng Long gấp đến quýnh lên. Nó vội chạy theo dùng hai chân trước ôm chân Gi Gi lại, ngước đôi mắt lên nhìn anh cầu xin: “Đừng đi mà anh đẹp trai, xin hãy cứu chủ nhân.”
Đôi mắt nó long lanh ngập nước, khóe mắt ươn ướt. Jimin nhìn nó rồi kêu lên: “Mọi người nhìn xem, nó khóc rồi nè. Có lẽ nó thật sự cần chúng ta giúp nó.”
Jimin vô cùng xúc động, anh đã quên mất chuyện bị Khủng Long vây hãm ở tượng nàng tiên cá hay lúc nó hung hăng tấn công anh ở trong lâu đài. Người lớn thì không trách tội trẻ nhỏ, anh ôm lấy Khủng Long vuốt ve bộ lông đen dày của nó.
Nhìn thấy biểu hiện của Khủng Long như vậy, Gi Gi càng tin chắc Khủng Long muốn dắt anh tới chỗ cô Lee. Chắc chắn chủ nhân của nó đã gặp nạn, anh vội móc điện thoại ra liên hệ với viên cảnh sát kể rõ tình huống rồi tiếp tục đi theo Khủng Long.
Mọi người đi xuyên qua lối mòn hẹp, tới một chỗ dốc thoai thoải thì mọi người đều dừng lại. Nhận thấy địa thế vách núi cheo leo khó đi, Cookie mở ba lô lấy ra một sợi dây thừng, nhanh nhẹn cột một đầu vào một gốc cây lớn, và cột đầu kia vào người rồi thận trọng bò xuống theo Khủng Long.
Khủng Long không hề dừng bước, nó bị trược chân, trược luôn xuống dưới, nhưng nhờ bộ lông da dày dặn giảm chấn thương nên nó nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cô Lee. Nó ngước mắt nhìn lên Cookie đang leo xuống theo sau nó.
Cookie nhìn theo Khủng Long và nhanh chóng phát hiện ra cô Lee đang nằm bất tỉnh bên dưới. Anh kêu lên: “Chị Hanny ở dưới này, mấy anh nhanh xuống đây đi.”
Jimin nghe vậy thì vô cùng hào hứng, dòng máu đam mê thám tử trong anh trỗi dậy mạnh mẽ, anh nhanh chóng nắm lấy cọng dây thừng tuột xuống, hành động đẹp mắt như một nghệ sĩ xiếc.
Sau khi Gi Gi xuống tới, anh ngồi xuống bên cô Lee khẽ gọi: “Hanny, Hanny…”
Cô Lee bỗng mở mắt ra nhìn Gi Gi khẽ nói: “Gi Gi, là anh sao? Em biết anh sẽ đến cứu em mà.” Nói xong cô lại chìm vào hôn mê.
Nhìn thấy cô Lee bị thương nặng nằm ở dưới vực sâu thế này khiến cho Gi Gi càng thêm lo lắng cho Sao Kim và anh Choi Won Kyung, xem ra tình hình bọn họ đang là lành ít dữ nhiều.
Không bao lâu sau cảnh sát cũng tới được nơi này nhờ vào tín hiệu thu được từ con chip trên người Khủng Long và sự hướng dẫn của Gi Gi. Cảnh sát lập tức phong tỏa con đường và lục soát ngọn núi, nhưng có lẽ bọn cướp đã nhanh chân hơn một bước. Bọn chúng đã đem con tin đi mất không để lại dấu vết.