Tác giả: Thơ Thơ
Ngọc đi ra sân bay đón ông bà Tâm xong thì dẫn ông bà Tâm đến thẳng nơi cô để lạc mất Sao Kim. Chỗ này vẫn đang bị cảnh sát phong tỏa. Cảnh sát đang phối hợp với dân địa phương tiến hành tìm kiếm trên diện rộng. Phía cảnh sát cũng không loại trừ khả năng Zi Zi đã bị bọn bắt cóc mang ra khỏi nơi đây, bây giờ cảnh sát đang gấp rút triển khai theo hướng rà soát tất cả các đối tượng tình nghi. Tạm thời phía cảnh sát đã xác định được vài đối tượng khả nghi.
Một trung úy cảnh sát đại diện ra mặt đón tiếp ông bà Tâm. Anh cho ông bà Tâm biết vẫn chưa có tin tức gì của Sao Kim. Vị trung úy cảnh sát ở bên cạnh đang ra sức an ủi bà Tâm: “Xin ông bà hãy trở về nghỉ ngơi chờ đợi, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất kỳ một manh mối nào để tìm ra cô Kim.”
Ngọc cũng tiếp lời: “Chúng ta về thôi dì dượng.”
Bỗng bà Tâm nhìn thấy có con voi to lớn ở trước mắt đang nhìn bà chăm chú. Không biết con voi này đến từ lúc nào nhưng nó không sợ người. Cái đầu nó gật gù, cái vòi nó đưa về phía bà liên tục ngoắc như ra hiệu bà đi cùng với nó.
Vị trung úy cảnh sát nói: “Hôm qua giờ con voi này cứ luẩn quẩn ở đây, nhưng nó rất hiền. Mọi người không cần sợ hãi.”
Linh tính của người mẹ khiến bà tiến gần tới con voi, bà cảm thấy con voi như muốn nói gì đó với bà.
Ngọc níu bà lại: “Cẩn thận đó dì. Động vật hoang dã cho dù có lành tính thì vẫn rất nguy hiểm.”
Bổng bà Tâm giật phắt tay mình ra khỏi tay Ngọc, cả người bà run lên. Bà nhận ra có một mảnh vải được buột ở chân con voi nhìn rất quen mắt. Bà Tâm kêu lên: “Ngọc, con nhìn xem. Trên chân con voi buột mảnh vải giống hệt khăn tay của Sao Kim. Khăn tay của Sao Kim chính là hàng thủ công dệt tay của người dân địa phương, màu sắc và hoa văn có đặt trưng riêng, chỉ được bày bán vào dịp lễ hội. Dì đã mua cho Sao Kim cả lố để sử dụng.”
Vị trung úy cảnh sát thận trọng tiến tới gỡ cái khăn ra khỏi chân con voi đưa cho bà Tâm xem kỹ. Đây đúng là khăn của Sao Kim dùng để buột vết thương cho Sao Mộc, còn con voi này chính là Sao Mộc, nó liên tục dùng vòi ra hiệu mọi người hãy đi theo nó. Trong lòng mọi người như cháy lên một tia hy vọng, mọi người không ai bảo ai vội vàng đi theo Sao Mộc. Sao Mộc đi ở phía trước, thỉnh thoảng nó dừng lại quay đầu nhìn mọi người như thúc giục.
Sao Mộc dẫn mọi người băng rừng, thẳng một đường đến chỗ cái hố. Lúc này nắng đã lên cao, Sao Kim sốt cao mê man. Nếu không được cứu chữa kịp thời, sợ rằng cô sẽ không qua khỏi.
Gi Gi ôm Sao Kim trong lòng, anh chỉ có thể luôn miệng động viên trấn an cô, hát cho cô nghe mặc dù anh cũng không biết cô có nghe thấy lời anh nói hay không.
Bổng Gi Gi nghe thấy tiếng bước chân đi tới, ngỡ rằng bọn truy bắt anh quay trở lại, anh vội la lên: “Xin các người hãy cứu cô ấy, các người muốn gì cũng được, tôi sẽ cho hết.”
Ngọc thoáng nghe được, cô reo lên: “Bên này có tiếng người, nhanh lên dì.”
Mọi người tụ tập đến bên miệng hố nhìn xuống. Nhìn thấy Sao Kim, Ngọc và bà Tâm ôm nhau vừa mừng vừa khóc, tạ ơn trời cao phù hộ. Vị trung úy cảnh sát lập tức móc bộ đàm ra liên lạc với đơn vị, đã tìm thấy người.
...
Bệnh viện
Bác sĩ thông báo ca mổ cho Gi Gi thành công tốt đẹp, một tuần nữa sẽ tháo băng mắt cho Gi Gi, tình trạng sức khỏe của anh đang dần hồi phục. Nhưng sức khỏe của Sao Kim yếu hơn, cô vẫn chưa tỉnh. Cô cần phải nằm viện để theo dõi thêm.
Gi Gi nằm trên giường bệnh, trong tay anh là giấy viết. Anh đang cố ghi lại bài hát anh sáng tác tặng cho Sao Kim lúc ở trong rừng. Anh muốn chỉnh sửa lại cho thật hoàn chỉnh để hát tặng Sao Kim. Phải, đây là bài hát dành tặng riêng cho Sao Kim, vì sao trong lòng anh.
Jimin tới thăm anh, anh ta ngồi một bên gọt táo cho anh ăn. Jimin thấy Gi Gi vẫn miệt mài không nghỉ liền khuyên: “Nghĩ một chút đi anh. Anh mới hồi phục, đừng cố sức quá.”
Sau đó Jimin nghiêng đầu vào nhìn ké trang giấy, anh khẽ gật gù: “Bài này hay đó, tặng cho em nhé. Em bảo đảm sẽ làm nó đạt hạng cao trên bảng xếp hạng.”
Nhưng Gi Gi gạt phắt đi: “Không được, bài hát này anh dành tặng cho người khác rồi.”
“Ai vậy?”
“Một người rất quan trọng với anh.”
Jimin phá lên cười: “Xì, người quan trọng nào của anh mà em không biết chứ. Em quen hết bạn bè của anh mà. Em cảm thấy bài này hợp với em nhất.”
Jimin lại tiếp tục nằn nì, anh cố gắng phô diễn hết vẻ aegyo của mình: “Cho em đi, anh. Em thích bài này lắm. Đi mà, anh ...”
Gi Gi vẫn lạnh nhạt, trong trường hợp này thì aegyo cũng vô dụng thôi Jimin.