Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 66: Chương 66






Phần mộ của cô hoa ly được đặt ở một nơi tách biệt với những ngôi mộ khác của gia đình cô, nơi cô ở là một cánh đồng hoa rất đẹp, với hàng ngàn loài hoa nhưng đặc biệt là những loài hoa màu trắng, nhìn rất thơ mộng nhưng lại ảm đạm vô cùng đã từ rất lâu rồi cô cũng chẳng đến nơi này, ngày nhỏ mẹ cô thường hay dẫn cô đến bên phần mộ của gia đình cô để chăm soc cũng như cắm hoa, nơi này đã từ rất lâu không còn người lui đến nữa ngay cả những người làm của gia đình nhà họ Nguyễn, tất cả đều ở nước ngoài ngôi nhà mang lối kiến trúc Pháp này cùng với những bụi hoa hồng mang đậm nét hoài cô nên thơ đều được bỏ hoang giờ chỉ còn là màu cũ kỹ, nhìn vào tòa lâu đài này người già ở gần đây họ sống rất lâu họ là những người chứng kiến được những cảnh tượng nguy nga, những thời huy hoàng nhất của căn biệt thự có một hơn một thế kỷ tồn tại.

Cô với Thảo Anh không cằm hoa đến chỉ đi cùng với mọi người mà thôi,bọn cô đi đến bên với cô Thanh Trúc cùng với ba người con của cô, mỗi dịp lên qua đến cô Hoa Ly thì cô Thanh Trúc vẫn mang theo một nét gì đó rất ưu buồn, khi mọi người đi vào trong thì cô nhìn thấy cô ở tiệm hoa, nhìn nét mặt của cô Thanh Trúc có phần gì đó rất bất ngờ.

“Chị mới về sao ?” cô Thanh Trúc đứng kế bên cô Gia Linh hỏi.

Nhìn có vẻ như đã là người bạn cũng từng rất thân nhưng đã lâu không còn nói chuyện.

“Đúng chị vừa đáp sân bay, có đến tiệm hoa mua cho con bé Ly một bó hoa nó thích nhất” cô rất an tĩnh nói.

“Cũng lâu rồi nhỉ từ lúc chị đính hôn đến tận bây giờ ta mới có thể nói chuyện với nhau như những người bạn”.

“Những chuyện đã qua cũng chẳng thể bỏ qua sao ?” cô Gia Linh quay người qua hỏi cô Trúc.

“Nếu bỏ qua được mà anh Phong không đau khổ, không cùng cực như ngày đó, nếu bỏ qua được mà con Hoa Ly nó đội mồ sống dậy như trước thì tôi cũng bỏ qua, chị khiến anh Phong đau đớn khi ra đi chị có chồng rồi vẫn không tha cho anh ấy chị khiến người sau đau đớn người sau lo sợ, thì chị lấy cái tư cách gì để bỏ qua” cô Thanh Trúc nhường như mất đi bình tĩnh.

Anh Thanh Duy nhận ra mẹ mình đang mất bình tĩnh thì nhanh chóng ôm mẹ lại như muốn trấn an, cô cùng với chị Trúc Đan và Thanh Đăng cùng với Thảo Anh và Tuấn Thiên đi ra chỗ ngồi năm người bọn cô kiếm một băng ghế trong khuôn viên biệt thự để ngồi.

“Cô đó hôm nay đã đến mua một bó hoa Linh Lan lớn ở tiệm tao” cô ngồi xuống thì liền lên tiếng nói.

“Chắc mấy đứa không biết cô đó, cô ấy là cô Gia Linh ngày trước là người yêu cũ thời thanh xuân của chú Thanh Phong nhưng khi lớp 12 thì cô bất ngờ đi nước ngoài không một lời tạm biệt rồi đi luôn cũng chẳng thấy về, cho mãi đến khi cô về tổ chức lễ đính hôn thì chú Phong làm rể phụ dù là ngày đó chú vẫn rất đau buồn nhưng vẫn luôn tôn trọng người con gái những năm thanh xuân của mình, mãi đến sau này chuyện của cô Hoa Ly xảy ra thì mọi người mới biết người đứng đằng sau là cô Gia Linh vì tham muốn tài sản của mọi người, và cô Thảo Vy cũng là nạn nhân của những năm dài đến tận ngày hôm nay” chị Trúc Đan chỉ nói ngắn gọn không kể quá sâu vào câu chuyện của những người lớn.

Thảo Anh cũng bất ngờ vì từ nhỏ cũng chẳng nghe ai kể và nhắc đến người cô này, Thảo Anh chỉ biết rằng trong nhóm bạn bè thân của mẹ mình có một người đã không còn chơi cùng từ khi mẹ cô gia nhập vào mà thôi. Còn tình đầu của bố mình Thảo Anh cũng chỉ nghe được từ bà nội kể rằng ngày đó bố rất buồn chứ không nghe gì quá nhiều.

Bọn cô ngồi đây một chút thì nhìn thấy chú Thành Phong cũng ôm hoa đến, Thảo Anh vừa nhìn thấy bố mình thì liên đi đến tươi cười.

“Hôm nay bố đến trễ vậy ạ” .

“Sao thế, hôm nay bố bận xem tài liệu về quân nhân” chú Phong rất cưng đứa con gái cưng này.

“Con đi với bố nhé” Thảo Anh vui vẻ nói.

“Nít noi không nên đi” chú Phong búng trán con gái mình rồi rời đi rất nhanh.

Cô ngồi lơ đãng nhìn về một góc có vườn hồng, ô nhìn thoáng qua có bóng dáng của cô gái này đó rất xinh đẹp đang đứng