Vô Tình Gặp Vô Tình Yêu

Chương 56-2






Anh đương cho cô chỉ vỏn vẹn một túi đồ đầy ắp đồ ăn rồi ra về mà thôi không còn nói thêm gì nữa chỉ có guiwr đến cô một cái thơm ở mà rồi anh chạy tọt về nhà còn dùng thêm cái dáng vẻ ngại ngùng với cô nữa chứ.

Cô chỉ vừa mới biết vào nhà thôi điện thoại cô đã có liên tục tin nhắn rồi đến thông báo trên facebook nhìn như cô bị khủng bố không bằng ý, phải đợi đến khi dẹp mọi thứ vào tủ lạnh rồi cô mới có thời gian đi lên phòng của mình trên tay vẫn còn đem vài món đồ ăn lên để có gì tí cô giải bài tập còn có gì đó để giết thời gian.

Vừa mở điện thoại ra cô đã bị thông báo làm cho đứng hình rồi, nhìn thông nó nhảy liên tục đến độ mà mặt cô nghệch cả ra luôn rồi, đến khi xem trên facebook thì đã nhìn thấy anh set chế độ hẹn hò với cô luôn rồi hàng loạt những bình luận cùng voiws tin nhắn hiện lên liên tục.

“Wao bất ngờ chưa mấy bà dà tui vừa mới thấy gì thế này anh Khôi nhà t a công khai người yêu luôn kìa!!!” một người bạn của anh ấy cũng vào bình luận.

“ỦA gì dợ bây có ai giải thích gì không dọ sao mà bạn yêu tui bình thường im im nay chơi lớn những vậy trời” Minh Duy có thể gọi là người nhanh nhất vào bình luận luôn đấy chứ.

Đọc vài bình luận toàn là bình luận bất ngờ mà thôi, có vài cái là chúc phúc còn Thanh Ngân vào chỉ biết thản hổt mà thôi, tin nhắn của cô thì toàn mấy câu hỏi quen từ bao giờ.

-”Này không ngờ mày lại nhanh tay như vậy đó!” Thanh Mỹ siêu nhanh vào nhắn tin với cô.

-”Không biết nữa không có nhớ gì hết á” Trà Mi vui vẻ trả lời bình luận.

Trên nhóm lớp của cô thì đúng kiểu như bùng nổ vậy mọi người đồng loạt vào nhắn tin chúc mừng còn có cả giáo viên chủ nhiệm của cô nữa.

-”Vậy là ngày mai bạn Trà Mi nhà mình phải khao mọi người rồi đó nha, nhất định ăn mừng rồi’.

ĐỌc tin nhắn cô cũng chỉ biết thả lại cảm xúc haha chứ không biết rep thêm gì nhiều nữa, thật sự là người hướng nội nên chẳng biết nhắn tin như thế nào mới phải.

Quyết tâm không quan tâm đến chuyện trên trời dưới đất nữa cô phải thật sự tập trung vào việc học tập của mình mới được , ngồi ôn kiểu này thế nào cũng đến 2 hoặc 3 giờ sáng là có thật, bố mẹ huỳnh cùng với mọi người đi đến tận sáng mới về nên trong nhà chỉ có mình ên cô mà thôi, bởi thế đến tận 2 giờ sáng cô mới tắt đèn đi ngủ khi cầm đến điện thoại thì cô đã nhìn thấy anh guiwr một tin nhắn thoại cô cô rồi.

“Nhóc con của anh đi ngủ sớm một chút đi đừng thức quá khuya không tốt cho sức khỏe của bé đâu!” một đoạn ghi âm khoảng chừng bây giờ với giọng đầy ngái ngủ của anh.

Đến khi mọi thứ để chìm vào màn đêm thì cả thành phố cũng chỉ còn lại những ánh đèn lấp lóe đầy màu sắc ở bên ngoài mà thôi, chỉ còn lác đác vài người là duy chuyển không ngừng nơi thành phố đầy rẩy những bộn bề đêm khuya như thế nhưng vẫn có vài trăm đến vài nghìn người trẻ vẫn duy chuyển tấp nập không ngừng, nơi nào đó vẫn có một số người vẫn không ngừng lao động từng phút từng giây để mưu sinh.

“Các con có từng giận bố không?” chú Tuấn Anh lên tiếng hỏi.

Trong một căn dinh thự biệt lập với mọi thứ xung quanh, trong phong khách có một người đàn ông ngồi giữa bộ bàn ghế làm bằng gỗ quý hiếm, hai bên có một cô thiếu nữ rất xinh đẹp luôn cúi gầm mặt, một bên là chàng trai khôi ngô tuấn tú nhưng mang nét ngông cuồng đều đặc biệt gương mặt của cậu trai này rất giống người đàn ông trung niên kia.

Tuấn Thiên cùng với Hoa Nguyệt điều không lên tiếng hỏi có hận không nếu nói không thì toàn bộ là nói dối mà thôi, nhưng nói hận không thì lại không đúng.

“Bố muốn con trả loiwf bố như thế nào, khi nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng của từng ấy năm qua, đến cả cái tên của con cũng phải chán ghét” chị Hoa Nguyệt từ từ chậm rãi lên tiếng hỏi ngược lại bố Tuấn Anh.

Tuấn Thiên nghe lời chị của mình nói thì mím chặt môi không dám lên tiếng vì chính cậu ta biết và hiểu được rằng những chuyện mình đã chảy qua là một điều rất nhỏ trong hàng ngàn tuổi thơ chị hai của mình.

“Bố thật sự xin lỗi con” lần đầu tiên người đàn ông luôn được mệnh danh là tử thần trên thương trường không bao giờ phải cúi đầu hay hạ mình với bất kỳ một ai cả.

Chị Hoa Nghiệt nghe giọng khàn khàn của bố mình thì chị ấy cũng phải giật mình.

“Ba đừng như vậy đừng tự trách mình, mỗi nhà mỗi cảnh mà bố đâu ai muốn chúng ta lâm vào tình cảnh này” chị Hoa Nguyệt đi nhẹ đến bên bố Tuấn Anh.

“Bố thật sự xin lỗi vì đã sai lầm khi bỏ rơi tụi con, sống lạnh lùng với con khi đó bố lại bị lụy người đã đi nhiều năm như thế mà sống một cách thờ thẫn với bọn con” giọng nói khàn đặc của chú Tuấn Anh vang lên.

Nhìn hình ảnh như vậy Tuấn Thiên cũng nói thêm tiếng gì nữa mà trực tiếp bước về phòng.

“Xin phép bố con về phòng mai còn đi thi ạ”.