Vô Tình Gặp Được Bảo Bối

Chương 159




Hàn Thiên Nhược nhìn đôi mắt sáng đến rực rỡ của cô, lại chửi tục một tiếng rồi một lần nữa đè cô nằm xuống ghế.

Cả người anh áp sát lấy từng đường cong nhấp nhô quyến rũ trên cơ thể của cô. Hai cơ thể tách biệt mà ăn nhập đến kì lạ.

Không biết sau bao lâu chịu đựng những cơn tê dại mà Hàn Thiên Nhược mang lại. Từ cắn đến liếm rồi mút, tất cả mọi hơi thở lẫn chất lỏng trong suốt mà ngọt ngào chứa đẫm mùi vị của riêng cô đều bị anh nuốt sạch vào miệng. Môi cô giờ đây cũng muốn khô khốc rồi.

Trong khoang xe, tiếng hô hấp dồn dập xen lẫn tiếng tách môi, mút môi, tiếng ma sát của quần áo đều tràn ngập hương vị tình ái của kẻ si tình.

Vừa khiến người ta ngượng ngùng lại vừa kích thích, không kháng cự được mà từng chút chìm đắm trong mật ngọt chết người kia.

Lửa nóng bốc lên ngùn ngụt, khói không có, nhưng có cái gì đó cưng cứng đang dựng thẳng đứng lên chọc vào dưới hạ thể khiến Mặc Âu cảm thấy có chút khó chịu. Đang còn định vươn tay đẩy vật cản đó ra, tay cô đã nhanh chóng bị giữ chặt lại.

Sắc mặt Hàn Thiên Nhược tối lại, còn tối hơn cả bóng đêm ngoài trời kia. Anh cất chất giọng khàn đặc dụ tình: “Em định làm gì?”

Hỏi thế thôi, nhưng thực chất anh đã biết cô đang có ý định chạm vào cái gì rồi.

Mặc Âu ngây ngô nói: “Em chỉ thấy có cái gì đó cưng cứng cứ chọc vào bụng dưới, vô cùng khó chịu.”

Hàn Thiên Nhược nghe cô nói thế, không chút tiếng động nhìn xuống cây gậy lớn nhà mình. Thẳng đứng rồi!

Mặc Âu đương nhiên không ngốc, biết cô vừa hỏi một câu ngớ ngẩn liền muốn bào chữa:

“Trong xe không có phòng tắm đâu. Anh có cần vào lại tòa khách sạn trên kia không?”

Hàn Thiên Nhược sợ cái đó làm cô thấy hoảng, đành đỡ cô ngồi dậy trước sau đó mới dựa vào ghế không ngừng phả ra những hơi thở gấp gáp.



Cô khiến anh căng cứng rồi. Hàn Thiên Nhược bất lực thở dài một hơi rồi nói: “Không cần đâu. Chúng ta về nhà thôi.”

Anh biết, một khi đã bước vào kia rồi, anh sẽ không thể khống chế nối thú tính lâu nay bị phong ấn đã được giải trừ mà ăn sạch cô mất. Nhưng anh tôn trọng sự quyết định của cô.

Ngay lúc Hàn Thiên Nhược đang định vươn tay mở cửa cho chàng trai tội nghiệp bị nhốt ngoài đường vào, đã nhanh chóng bị Mặc Âu cản lại.

Hàn Thiên Nhược nhíu đôi mày đen khó hiểu nhìn cô. Mặc Âu bị nhìn đến mặt có chút đỏ. Thế là biết cô chuẩn bị làm chuyện xấu rồi.

Cô cảm thấy da mặt mình nóng đến nỗi sắp luộc chín được cả quả trứng khi nói ra câu không đứng đắn này.

“Hay là… để em giúp anh một chút.”

Vừa nói, tầm mắt cô lại dời đến cây gậy đang chọc thẳng lên trời kia. Đừng nhìn tâm trạng cô bình tĩnh mà nghĩ cô là người đã từng làm qua nhiều lần với người khác.

Chứ có ai biết là tim cô đang đập đến không ngừng nghỉ một giây nào đâu, chân vì đang bị cô dùng lực khống chế không cho run đến mỏi nhừ rồi.

Đôi mắt Hàn Thiên Nhược đã được rèn luyện qua nhiều hoàn cảnh, sự che dấu cảm xúc này của cô tuy rất khá nhưng không khó khăn để anh nhận ra. Cô đang mất tự nhiên. Hàn Thiên Nhược khẽ cong khóe môi lên một chút.

Điều này chứng tỏ việc gì chứ? Đó chẳng phải là đang nói cô chưa có kinh nghiệm trong phương diện này sao, cũng có nghĩa là cô còn chưa từng làm nó với bất kì một người đàn ông nào khác, kể cả người anh trai nhỏ kia.

“Được. Em giúp anh một chút.” Hàn Thiên Nhược rất không ngần ngại mà chấp nhận lời giúp đỡ của cô.

Mặc Âu nghe xong, cả quả tim như muốn nhảy ra khỏi cuống họng. Lúc nãy to gan lớn mật lắm mà, sao bây giờ như quả bong bóng bị xì hơi thế.