Khi các phóng viên xung quanh nhìn thấy vậy, tất cả đều giữ im lặng, ai cũng sợ rằng mình sẽ vô tình bị vạ lây.
Sắc mặt của Đường Nhã Phương và Tống An Nhi cũng thay đổi.
Tuy rằng quy mô của Công ty giải trí Thời Đại không nhỏ, nhưng nếu Công ty giải trí Thiên Hòa muốn gây áp lực thì
Thời Đại cũng đành phải im lặng gánh chịu. "Nhã Phương, làm sao bây giờ?"
Mặc dù thường ngày Tống An Nhi hay cậy mạnh, tính tình hấp tấp, nhưng khi đứng trước thế lực xấu xa, cô ấy cũng chỉ biết ngoan ngoãn cúi đầu, đột nhiên đánh mất chính kiến của mình.
Hàng lông mi của Đường Nhã Phương khẽ run rẩy, cô cũng cảm thấy không biết nên làm gì.
Nhưng cô cũng không có ý định xin lỗi về những chuyện vừa xảy ra.
Cô thà chết còn hơn phải xin lỗi loại người cặn bã như thế này, lại còn phải ở cùng anh ta cả đêm.
Ngay lúc bầu không khí trong phòng bao trở nên nghiêm túc thì chợt có một tay phóng viên vừa đi vệ sinh từ bên - ngoài xông vào, anh ta tỏ vẻ vô cùng phấn khích: “Tổng giám đốc Lục, vừa nãy tôi đã nhìn thấy Lục Đình Vỹ của Hoàng Gia ở bên ngoài.
Điều này xảy ra có hơi đột ngột, tất cả mọi người đều sửng sốt, ngay sau đó, mười mấy phóng viên đã lấy lại tinh thần trước: "Ở đâu? Ở đâu vậy?" "Anh có chắc là mình không nhìn nhằm chứ? Lục Đình Vỹ, đây chính là cơ hội trăm năm cũng khó gặp được một lần, mau lên, đi xem đi."
Mọi người bắt đầu nhốn nháo chạy ra khỏi cửa phòng bao như ong vỡ tổ - bầu không khi căng thẳng ban nãy cũng đã hoàn toàn biến mất, mà ngay cả Lâm Thành Thông, các nhà đầu tư và một số diễn viên nữ cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nhanh chóng chạy ra ngoài, muốn thử xem có thể nhân cơ hội này để tạo quan hệ với nhân vật nổi tiếng của Hoàng Gia hay không.
Tổng An Nhi nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm thở phào: Nhã Phương, chúng ta có nên nhân cơ hội này để rời khỏi đây không?"
Đường Nhã Phương nhẹ nhàng gật đầu: "Đương nhiên rồi, đi luôn thôi."
Nói xong, cả hai nhanh chóng đứng dậy và bước ra khỏi phòng bao.
Vào lúc này, bên ngoài đã xảy ra hỗn loạn, không biết khi nào mà Lâm Thành Thông và cả những nhà đầu tư đó đều gọi tên Lục Đình Vỹ, đưa danh thiếp của mình cho anh với vẻ mặt nịnh nọt, ai ai cũng phải cúi đầu kh lưng với Lục Đinh Vỹ.
Lục Đình Vỹ khẽ cau mày, anh bị Ngô Tư Lăng chặn ở phía sau, trên mặt lộ ra vẻ hơi mất kiên nhẫn.
Tống An Nhi nhìn thấy cảnh này, trên mặt cô ấy lộ ra vẻ khinh thường: "Vừa rồi còn kiêu căng ngạo mạn như vậy, nhưng bây giờ lại như một con chó lông xù vẫy đuôi chào đón Tổng giám đốc Lục. Mình cũng say cực phẩm như thế này rồi."
Cô ấy nói xong, nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía Lục Đình Vỹ, ảnh mất nhanh chóng phát sáng "Nhưng mà không ngờ tớ lại có thể gặp được Tổng giám đốc Lục ở đây, quả nhiên nam thần của tớ rất đẹp trai!"
Đường Nhã Phương thầm cười trộm, - ánh mắt cô xuyên qua đám người, nhìn về phía Lục Đình Vỹ.
Dường như Lục Đình Vỹ đã cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt của anh cũng nhìn về phía Đường Nhã Phương, ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung, có cảm giác giống như đang liếc mắt đưa tình,
Đường Nhã Phương lặng lẽ mim cười với anh.
Ánh mắt của Lục Đình Vỹ bỗng trở nên sâu thẳm hơn, anh lướt qua đám người, bước về phía cô.
Nhưng ngay khi Lục Đình Vỹ sắp đi lướt qua người Đường Nhã Phương, anh đột nhiên dừng lại và nói: "Phóng viên của Thời Đại?"
Đường Nhã Phương gật đầu: "Đúng vậy."
Lục Đình Vỹ chăm chú nhìn cô: "Tôi nhớ cô, chỗ Thời Đại không thích hợp với cô đâu, nếu có hứng thủ thi cô có thể đến Hoàng Gia, công ty của chúng tôi sẽ không từ chối bất kỳ nhân tài nào đâu." "Cảm ơn Tổng giám đốc Lục, tôi sẽ cân nhắc thật kỹ lưỡng."
Đường Nhã Phương nở nụ cười ngọt ngào, sau đó đưa mắt nhìn Lục Đình Vỹ rời đi.
Vào lúc này, tất cả các phóng viên và nhà đầu tư, bao gồm cả Lâm Thành Thông đều nhìn Đường Nhã Phương với vẻ mặt đờ đẫn, trong mắt họ đều tràn đầy vẻ không thể tin được.
Vừa rồi tất cả bọn họ đều chỉ lo đến việc phải bày ra khuôn mặt tươi cười, chẳng ai nói được lời nào với Lục Đình
Thế nhưng Đường Nhã Phương không cần làm gì cả mà lại được Lục Đình Vỹ chủ động bắt chuyện, hơn nữa dựa vào giọng điệu của Lục Đình Vỹ thì đúng là anh cố ý lôi kéo Đường Nhã Phương về Hoàng Gia.
Hoàng Gia đấy!
Hơn chục tay phóng viên đều nhìn
Đường Nhã Phương bằng vẻ mặt tràn đầy sự ghen tị, ngay cả các sao nữ cũng tỏ ra vô cùng đố kị, mà thậm chí Lâm Thành Thông cũng lộ ra gương mặt phức tạp.
Uống công vừa rồi anh ta còn thất - ra những lời nói cay nghiệt ở đó, cổ gắng khiến Đường Nhã Phương thất nghiệp, kết quả là chỉ trong vòng chớp mắt, Hoàng Gia đã ném một cành ô liu về phía cô.
Mặc dù Công ty giải trí Thiên Hòa lớn mạnh nhưng vẫn không thể cạnh tranh được với Hoàng Gia, Lâm Thành
Thông nghĩ đến những lời nói ban nãy của Đường Nhã Phương, trong lòng lập tức xuất hiện cảm giác khó chịu.
Người phụ nữ này càng khinh bỉ anh ta thì anh ta lại càng muốn chạm vào cô!
Đường Nhã Phương không hề biết Lâm Thành Thông đang suy nghĩ điều gì, cô cũng mặc kệ ánh mắt dò xét của mọi người, cô trực tiếp kéo Tổng An Nhi và rời đi.
Lúc đi xuống tầng, Tổng An Nhi vẫn cảm thấy vô cùng kích động, cô ấy kéo cánh tay của Đường Nhã Phương: "Đường Nhã Phương, cậu lại gặp may nữa rồi, vậy mà Lục Đình Vỹ lại muốn lôi kéo cậu về Hoàng Gia, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa vậy? Có lẽ cậu nên đồng ý ngay luôn đi! Đây là một cơ hội vô cùng tốt, cậu biết có bao nhiêu người hâm mộ cậu đến chết rồi?" "Không cần đầu, làm việc ở Thời Đại thôi mà tớ đã phải tranh giành với người khác đến nổi đầu rơi máu chảy rồi, nếu đến Hoàng Gia, e rằng sẽ bị cắn xé đến nỗi không còn một mẩu xương mất."
Đường Nhã Phương lắc đầu, cô tỏ vẻ rất không đồng tình.
Tống An Nhi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cô ấy nói: "Cậu chẳng có triển vọng gì cả, sợ gì cạnh tranh khốc liệt chứ? Với năng lực của cậu, việc giành được chỗ đứng trong đó cũng chỉ - là vấn đề thời gian mà thôi. Đường Nhã Phương, cậu thật sự khiến mình phải ghen tị chết mất, nếu Lục Đình Vỹ nói với mình như vậy, nhất định mình sẽ không nói gì cả mà đi theo anh ấy luôn "Đúng vậy, một khi cậu đã mê trai thì tớ cũng không thể ngăn cản được."
Đường Nhã Phương không nhịn được mà bật cười, nhưng trong lòng cô cũng cảm thấy hơi tò mò, nếu Tống An Nhi biết được rằng cô đã kết hôn với Lục Đình Vỹ thì biểu cảm của cô ấy sẽ như thế nào nhỉ. "Đúng là nhà giàu không hiểu được cảm giác của kẻ nghèo là như thế nào mà."
Hai người không ngừng đáp trả nhau, cuối cùng cũng ra khỏi câu lạc bộ, chuẩn bị đứng ở ven đường bắt xe.
Kết quả là một chiếc xe Ferrari màu