Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài - Chương 292: 292: Bởi Vì Anh Là Bạn Trai Tôi




Lê Mẫn Nghi đứng trong phòng bếp, đôi mắt đẹp bối rối mù mờ nhìn chằm chằm vào bếp gas.

Lục Đình Chiêu kia muốn cô làm bữa sáng, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.

Vừa ra đời cô đã ngậm thìa vàng, từ nhỏ đến lớn sống cuộc sống của một thiên kim con nha giàu, áo đưa đến tay, cơm đưa đến miệng, sao biết làm cơm thế nào chứ?

Nhưng nếu không làm, dường như cô có thể nghe được tiếng cười nhạo của người nào đó.

Cô tức giận cắn cắn môi, không phải chỉ nấu một bữa sáng hay sao, có gì khó chứ.

Vì thế, cô đến phòng bếp cầm di động ra xem, vừa lên mạng tra tìm thực đơn bữa sáng, vừa mở tủ lạnh ra xem có thứ gì có thể làm bữa sáng không.

Cũng không thể trong mông trong tủ lạnh của một người đàn ông độc thân có gì đó, ngoại trừ mấy quả trứng gà thì là mấy hộp sữa bò, ngoài ra không còn gì khác.

Lê Mẫn Nghi nhìn vào tủ lạnh trống rỗng, vẻ mặt mờ mịt.

Cô rất muốn dùng sức đóng cửa tủ lạnh lại, thản nhiên rời đi.

Nhưng mà...

Cô thở dài, sau đó cam chịu số phận cầm hai hộp sữa bò ra, lại lấy mấy quả trứng gà còn sót lại ra.

Làm bánh trứng đi, ít nhất còn có thể lấp đầy dạ dày.

Nói thì đơn giản, nhưng làm thì lại khó khăn.

"Mẹ nó!" Lê Mẫn Nghi dùng đũa kẹp vỏ trứng bị vỡ trong hỗn hợp trứng gà ra. Mỗi khi đánh một quả trứng, vỏ trứng lại rơi vào một lần, thật sự không biết tay chân cô quá vụng về hay là vỏ trứng quá nghịch ngợm.

Sau khi đánh trứng gà xong, cô đi đến trước bếp gas, cẩn thận tỉ mĩ, sau đó mở bếp, lửa "Vụt" một tiếng phụt lên.

Cô đưa chảo qua, ngón tay bấm vào thực đơn trong điện thoại di động. Cô đổ dầu vào, chờ chảo dầu nóng đến khi bốc khói, sau đó đổ hỗn hợp trứng gà đã đánh xong vào.

"Xoẹt!" một tiếng, hỗn hợp trứng và dầu nóng hòa vào nhau tạo ra mùi thơm phưng phức.

Trên gương mặt nhỏ nhắn của Lê Mẫn Nghi nở ra nụ cười xinh đẹp, cô vui vẻ nhìn qua trứng gà trong chảo, đôi lông mày nhỏ nhắn giương lên, không nghĩ lần đầu xuống bếp lại thành công như thế.

Lục Đình Chiêu đi ra phòng khách với mái đầu sũng nước, lông mày nhưởng lên, vội vàng đi vào phòng bếp.

Phòng bếp không có ai cả, nhưng trên bếp gas còn đang có đồ đang nấu.

Cậu vội vàng đi qua xem, nhìn đồ vật trong nồi đã khét, đen thui, hoàn toàn không nhìn ra được ban đầu là màu gì.

Bỗng nhiên cậu muốn bật cười, đã sớm biết để cô chủ làm điểm tâm là sẽ có kết quả như thế này rồi.

"Ôi! Trứng khét rồi." Lê Mẫn Nghi la hét chạy vào phòng bếp, đã thấy Lục Đình Chiêu cũng ở trong phòng bếp.



Cô sững sờ: "Sao anh lại ở đây?"

Lục Đình Chiêu nhíu mày, nhích ra khỏi chỗ đó, hất cằm qua ra hiệu cô hãy nhìn cái chảo.

Lê Mẫn Nghi đi qua xem, trong nháy mắt vẻ mặt suy sụp, kêu lên thành tiếng: "Trứng của tôi!"

Cô cầm lấy nồi, quấy trứng tráng đã đen thui, vẻ mặt tiếc hận: "Rõ ràng tôi nấu rất khá, sao lại khét được?"

Lục Đình Chiêu liếc mắt nhìn thức ăn đen thui trong nồi, vỗ vỗ vai của cô, an ủi: "Thật ra lần đầu xuống bếp làm như thế cũng rất bình thường."

Lê Mẫn Nghi nhíu mày, sao cô có cảm giác cậu ta đang chế giễu cô chưa từng xuống bếp thế này?

"Đã khét như thế rồi, vậy chúng ta ra ngoài ăn đi." Lục Đình Chiêu vừa đi ra khỏi phòng bếp vừa nói.

Lê Mẫn Nghi rất muốn chiên trứng thêm lần nữa, chứng minh dù lần đầu tiên mình vào bếp cũng không tệ. Nhưng lại không có trứng, nên chỉ có thể ngượng ngùng.

Ngày sau còn dài, luôn có cơ hội để chứng minh mà.

Sau khi trở về phòng lấy túi xách, vừa lúc Lục Đình Chiêu cũng đi ra khỏi phòng khách. Hai người nhìn nhau, sau đó một trước một sau đi ra cửa trước.

"Anh định dắt tôi đi ăn gì thế?" Lê Mẫn Nghi vừa đổi giày vừa hỏi.

"Cô muốn ăn gì?"

"Ăn cái gì à?" Lê Mẫn Nghi nhíu mày chăm chú suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt sáng lên: "Chúng ta đi ăn điểm tâm sáng đi."

Điểm tâm sáng?

Lục Đình Chiêu cúi đầu nhìn vào đồng hồ: "Bây giờ sắp chín giờ rồi, nói cách khác nghĩa là chúng ta đi làm trễ. Cô cảm thấy chúng ta có thời gian chậm rãi thong thả uống trà sớm sao?"

"Được rồi." Cô nhếch miệng: "Vậy chúng ta mua tạm bánh rán ở ven đường để đến công ty ăn đi." 11

Lục Đình Chiêu nhíu mày: "Ý kiến hay đấy."

Vì thế, bọn họ đi mua bán rán ở ven đường, sau đó chạy tới công ty.

Lúc hai người cùng đi vào công ty, đã định trước thế nào cũng có tin đồn xuất hiện.

Tổng giám đốc Lục và thư ký Lê cùng đến công ty, nếu nói là trùng hợp e là không ai dám tin.

Tin đồn truyền đi với tốc độ không thể khinh thường, rất nhanh đã truyền đến khắp phòng ban trong công ty.

"Các cậu biết không? Hôm nay tổng giám đốc Lục và thư ký Lê cùng nhau đi làm."

"Thật sao?"



"Đương nhiên là thật, ở sảnh mọi người đều thấy. Trên tay hai người còn cầm bữa sáng, là ăn sáng giống nhau đó."

"Không thể nào, chắc là chỉ gặp nhau ở cửa ra vào, sau đó cùng đi vào chung."

"Cậu ngốc à, chẳng lẽ gặp nhau như thế thì cũng ăn bữa sáng giống nhau sao?"

"Vậy ý của cậu là bọn họ ở chung với nhau sao?"

"Đây không phải là phí lời sao? Bọn họ đã cùng nhau đến công ty đã chứng minh tối hôm qua cũng ở cùng một chỗ. Chắc chắn hai người có quan hệ với nhau."

Đường Nhã Phương vừa đi ra khỏi phòng trà đã thấy mấy đồng nghiệp xúm vào nhau nói nhỏ, không biết đang nói chuyện gì. Lúc đến gần mới nghe nội dung cuộc trò chuyện của bọn họ.

Nghe đến đây, Đường Nhã Phương vẫn luôn im lặng nghe bọn họ nói chuyện nhịn không được mà nói: "Có lẽ bọn họ chỉ hẹn nhau cùng đi đến công ty thôi."

Lời này vừa nói ra, mấy đồng nghiệp vội vàng quay đầu lại, vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng đứng thẳng người, lúng túng cười.

Ánh mắt Đường Nhã Phương lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, khỏe môi khẽ nhếch: "Nhớ kỹ, chúng ta làm việc trong lĩnh vực truyền thông, đừng tung tin đồn thất thiệt. Nhìn thấy cái gì thì chắc chắn là cái đó, đây chính là điều kiêng kị nhất trong nghề của chúng ta."

"Đã biết, phó giám đốc Đường." Bọn họ đồng thanh đáp, sau đó nhao nhao đi về chỗ ngồi của mình.

Đôi lông mày nhỏ nhắn của Đường Nhã Phương khẽ nhíu lại, mặc dù nói với bọn họ như thế, nhưng cô cũng rất tò mò về chuyện Đình Chiêu và Mẫn

Nghi cùng nhau đi đến công ty.

Mà lúc này đây, cặp đôi nam nữ chính trong tin đồng còn chưa biết mình tạo nên chấn động cho công ty như thế nào.

Giờ phút này, bọn họ đang tranh cãi với nhau.

"Lục Đình Chiêu, cho dù như thế nào, cậu cũng phải cùng tôi trở về gặp ba tôi."

Đôi mắt đẹp của Lê Mẫn Nghi trợn tròn lên, chăm chăm nhìn vào người đàn ông ở trước mắt.

"Nếu như tôi nói không thì sao?" Lục Đình Chiêu nhíu mày kiếm, trong đôi mắt đen lóe lên vẻ suy nghĩ.

"Anh dám!" Lê Mẫn Nghi nheo đôi mắt đẹp, lộ vẻ nguy hiểm: "Chúng ta đã ký hợp đồng rồi, nhất định cậu phải nghe tôi."

"Trên hiệp ước có ghi nhất định tôi phải nghe theo cô sao?" Lục Đình Chiêu hơi nhíu mày, chẳng lẽ cậu đã nhớ lầm nội dung trong hợp đồng sao?

"Không có." Lê Mẫn Nghi cắn môi dưới. Sớm biết như thế này đã viết vào rồi, như thế thì cậu ta sẽ không còn lời gì để nói.

Lục Đình Chiêu khẽ cười một tiếng: "Đó không phải, cũng không có, vì sao yêu cầu tôi phải nghe lời cô chứ."

"Bởi vì cậu là bạn trai của tôi!"

Lê Mẫn Nghi bối rối, dường như dùng sức hét lên. Trong phút chốc, bầu không khí trong văn phòng rơi vào cảnh im lặng chết chóc.