Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài - Chương 286: 286: Cứu Vãn Trái Tim Của Em




Nhìn chiếc xe của Lục Đình Vỹ rời đi, Tiểu Từ không khỏi sợ hãi thán phục lên tiếng: “Tổng Giám đốc Lục quản nhiên giống như trong lời đồn, cao không thề chạm đến được.”

Nghe vậy, Đường Nhã Phương quay đầu, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, sau đó gật đầu một cái nói: “Quả thật cao hơn em nhiều.”

Đình Vỹ cao hơn một mét tám, mà Tiểu Từ mới vừa vặn có một mét bảy, quả thực là hơi ngắn.

Tiểu Từ tức đen người: “Em không có nói đến chênh lệch chiều cao!”

“Cô biết, đùa em chút thôi.” Đường Nhã Phương vỗ vỗ vai anh ta: “Quay xong video rồi, chúng ta quay về viết bản thảo thôi.”

Ở trung tân thể dục gặp được Lục Đình Vỹ đối với Đường Nhã Phương chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng đối với Lục Đình Vỹ mà nói thì...

“Thật sự là quá đẹp trai rồi!”

Tiểu Từ vừa quay về công ty đã khoe khoang với đồng nghiệp về chuyện liên quan đến Lục Đình Vỹ, không ngừng khen bộ dáng Lục Đình Vỹ đẹp trai.

“Tổng Giám đốc Lục vốn dĩ rất đẹp trai, anh ấy giống như là hoàng tử bước ra từ trong manga, đẹp trai đến nỗi khiến cho người ta ngạt thở.” Người nói ra lời này cũng là một thực tập sinh giống như Tiểu Từ, chỉ thấy cô ta đưa hai tay bụm mặt, bộ dạng quá mê trai.

“Đâu chỉ là ngạt thở.” Một người đồng nghiệp khác cũng lộ ra vẻ mê trai, thậm chí còn hát lên: “Chỉ vì ở trong đám đông nhìn anh nhiều hơn một chút, để rồi không có cách nào quên mất nhan sắc của anh..."

Đường Nhã Phương im lặng nhìn bọn họ như trúng một loại độc mang tên Lục Đình Vỹ, hoàn toàn bị vẻ đẹp của anh làm cho trầm mê không thoát ra được.

Đó là người đàn ông của cô, người đàn ông của cô được những người này khen như vậy, cô rất kiêu ngạo.

Nhưng mà, như vầy cũng rất ảnh hưởng đến công việc.

Thế là cô đứng dậy lặng kẽ đi đến đẳng sau lưng Tiểu Từ, mà Tiểu Từ vẫn không biết tình hình, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt không ngừng: “Mọi người không biết đâu, anh ấy còn cười với tôi, nếu tôi mà là nữ thì chắc chắn linh hồn tôi đã bị anh ấy câu mất rồi...."

Ánh mắt Đường Nhã Phương thản nhiên đảo qua những người khác trừ Tiểu Từ, bọn họ cười xấu hổ, sau đó vội vàng chạy về vị trí của mình làm việc.

Tiểu Từ thấy thế thì kinh ngạc kêu lên: “Ế, tôi vẫn còn đang nói mà, sao mọi người lại chạy hết vậy? Không nể mặt mũi nhau gì à.”

Những người khác: “Không phải là không nể mặt mũi, mà là không cho được!”

Anh ta vừa trách móc xong, đỉnh đầu đột nhiên bị gõ một cái.”

“Ai vậy?” Tiểu Từ tức giận quay đầu. Đường Nhã Phương cười như không cười nhìn anh ta: “Nói vui vẻ nhỉ, Tiểu Từ."

Tiểu Từ vốn còn đang định nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy Đường Nhã Phương thì lập tức tắt điện.

Anh ta nợ một nụ cười lấy lòng: “Cô Nhã Phương, hóa ra là cô.”



“Tất nhiên là cô rồi, nếu không thì em cho là ai?”

Nụ cười trên mặt cô càng lúc càng tươi, khiến Tiểu Từ hoảng sợ, gượng cười lắc đầu: “Không có không có, ở đây chỉ có cô Nhã Phương là dám gõ đầu em, những người khác không dám.

“Ồ ?” Đường Nhã Phương nhíu mày: “Vậy em đang trách cô?”

“Không dám không dám.” Tiểu Từ gượng cười.

Đường Nhã Phương cũng không nhiều lời với anh ta, cô nói thẳng: “Thời gian làm việc cấm buôn chuyện, tan làm rồi em muốn trò chuyện thế nào là quyền của em.”

Nói đến đây, cô liếc nhìn tài liệu trống không trên màn hình máy vi tín, hơi cau mày lại: “Tranh thủ thời gian viết bản thảo cho cô, trước khi tan làm giao cho cô.”

Nói xong, cô lại nhẹ nhàng gõ xuống đầu của anh ta, sau đó mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.

Nhìn thấy cô rời đi, những người khác đều nhao nhao nhìn về phía Tiểu Từ, cười trên nỗi đau của người khác.

Tiểu Từ siết chặt nắm đấm làm bộ muốn đánh bọn họ, ai ngờ bọn họ lại càng cười vui vẻ hơn.

Cuối cùng, Tiểu Từ chỉ có thể ngượng ngùng sờ mũi, ngoan ngoãn viết bản thảo.

Lúc Đường Nhã Phương gần tan làm thì nhận được một bó hoa.

Một bó hoa hồng đỏ.

Lúc nhận được bó hoa, cô hoàn toàn ngây người.

Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt, làm sao lại có người tặng hoa cho cô?

Tiểu Từ bu lại đếm số lượng hoa.

“Năm mươi mốt bông.” Tiểu Từ nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng thì thầm: “Năm mươi mốt bông hồng nghĩa là “Trong lòng anh chỉ có em.”

Sau đó, anh ta ngẩng đầu nhìn Đường Nhã Phương, vẻ mặt hóng chuyện: “Cô Nhã Phương, là bạn trai cô tặng sao?”

“Bạn trai?” Đường Nhã Phương nhíu mày, cô không có bạn trai mà chỉ có chồng, mà chồng cô thì không có khả năng vô duyên vô cớ tặng hoa cô, hơn nữa lại càng không thể tặng hoa thô tục này cho cô.

Nhìn vẻ mặt cô mù mịt, Tiểu Từ nhíu mày: “Chẳng nhẽ là quà người theo đuổi tặng?”

“Vậy thì càng không thể nào!”



Đường Nhã Phương tùy tiện vứt bỏ hoa sang một bên, giương mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Từ, mỉm cười nói: “Làm xong bản thảo chưa?”

Tiểu Từ sững sờ: “Vẫn chưa xong."

“Vậy còn không mau đi làm đi.”

Đường Nhã Phương cầm lấy tài liệu trên bàn cuộn lại làm bộ muốn gõ anh ta, khiến anh ta bị dọa đến rụt cổ lại, cười bồi: “Vâng, em lập tức đi viết”

Nói xong thì vội vàng lui về chỗ ngồi xuống viết.

Cái thằng nhóc Tiểu Từ này cái gì cũng tốt, nhưng lại quá bát quái, thích tám chuyện, hoàn toàn không hề giống một người đàn ông.

Đường Nhã Phương bất đắc dĩ cười lắc đầu, sau đó ánh mắt của cô rơi vào trên bỏ hoa, khẽ cau mày, rốt cuộc là ai tặng hoa?

Câu hỏi này cuối cùng cũng được giải khi cô tan làm đi ra khỏi tòa cao ốc, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia.

“Vi Vịnh Phong!

Đường Nhã Phương vừa nghe thấy có tiếng người kinh nhạc kêu lên, hai mắt cô lóe lên, muốn làm như không thấy người kia mà trực tiếp rời đi.

Thế nhưng làm sao người kia có thể để cô tời đi được?

“Phương Phương” Mắt thấy cô đi về khác, người kia sải bước đi tới ngăn cản cô.

“Thứ nên đến thì không tránh khỏi!”

Đường Nhã Phương mấp máy môi, giương mắt nhìn người đi tới, ánh mắt lạnh lùng như nhìn một người xa lạ.

“Vi Vịnh Phong, anh tới đây làm gì?” Giọng nói của cô lạnh lẽo cứng rắn.

Thái độ của cô khiến Vi Vịnh Phong lập tức xẹt qua một tia không vui, trước kia khi cô đối mặt với anh ta vẫn luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn nghe lời, trong mắt tràn đầy sùng bái yêu thương, nhưng bây giờ ngoại trừ lạnh lùng thì không còn gì khác.

Điều này khiến anh ta rất khó chịu.

Nhưng anh ta vẫn lộ ra nụ cười tươi, giọng nói vẫn ôn nhu như trước nói với cô: “Anh tới thăm em, em có thích bỏ hoa anh tặng không?”

Quả nhiên là anh ta tặng.

Giọng nói của Đường Nhã Phương lạnh lùng, không chút khách khí nói: “Hoa, tôi ném vào thùng rác rồi.”

“Ném rồi?” ánh mắt Vi Vịnh Phong