Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài - Chương 280: 280: Hai Người Sống Chung Sao




Đường Nhã Phương gọi điện thoại cho Lê Na, nói rõ nguyên nhân rồi bù cái phép, sau bữa trưa vội vàng chạy đến công ty.

Bữa tiệc từ thiện của Hoàng Gia là một tin tức sốt dẻo nhất, gần như toàn bộ giới truyền thông đều đang săn đón, Thời đại cũng không ngoại lệ.

Mà thân là phó quản lý bộ phận truyền thông, trách nhiệm của cô không hề nhỏ, cần làm sao để Thời đại giành được đầu đề trong buổi từ thiện này, đưa tên tuổi của Thời đại trở nên nổi như cồn.

Vừa đến công ty, cô đã bị Lê Na gọi đến văn phòng.

Lê Na đưa cho cô một phần văn kiện: “Xem cái này đi, sau khi buổi tiệc từ thiện kết thúc là chúng ta sẽ bắt đầu làm những việc này”

Đường Nhã Phương nhận lấy nhìn, đây là hợp đồng đầu tư Hoàng Gia ký với bộ phim điện ảnh Thiếp Cầu May.

“Đây là..." Đường Nhã Phương khó hiểu giương mắt nhìn Lê Na.

Lê Na mỉm cười, giai đoạn chuẩn bị cho bộ phim đã hoàn thành, tháng sau sẽ bắt đầu chính thức quay chụp, ý tứ chính là muốn tổ chức một buổi trình diễn thời trang bấm máy, chuyện này giao cho cô.”

Hóa ra là phim muốn bấm máy.

Đường Nhã Phương khép văn kiện lại, sau đó cười một tiếng: “Tôi sẽ nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị buổi trình diễn thời trang.”

Lê Na nói ngắn gọn thêm vài câu nữa, sau đó để cô quay lại làm việc. Đường Nhã Phương trở lại bàn làm việc cửa mình, ánh mắt đảo qua phía bàn của Tổng An Nhi, khẽ cau mày.

Hai ngày này An Nhi không hề liên hệ với bọn cô, mà Mạc Phi cũng không giống như trước kia, cứ cuối tuần là lại chạy về nhà, khôn biết hiện tại bọn họ thế nào.

Cô đặt văn kiện lên trên bàn, sau đó cầm điện thoại di động lên xoay người đi vào phòng giải khát.

Dưới sự giúp đỡ của Lương Phi Mạc, Tống An Nhi gặp được cha mẹ của mình.

“An Nhi, con phải tự chăm sóc cho mình thật tốt, chuyện của ba và mẹ con cứ để vầy đi, con đừng quan tâm, nguyện vọng lớn nhất của ba với mẹ con chính là con sống tốt.”

Đây là những lời ba nói với cô ấy, về sau cho dù cô ấy hỏi thế nào thì ông ấy cũng không chịu nói cho ấy biết về vụ tham nhũng của Dương Thị là như thế nào.

“Ba em không chịu nói, chacứ chắn là do bên cạnh có người nhà họ Dương”

Sau khi ra khỏi trại giam, Tống An Nhi nói cho Lương Phi Mạc biết về tình hình, sau khi anh ta nghe nói xong thì đưa ra một lời giải thích như vầy.



Nếu như ba mẹ cô ấy không chịu nói gì, cắn chặt là bọn họ tham ô, như vậy thì cho dù cô ở bên ngoài cố gắng như thế nào thì cũng vô dụng.

Đường Nhã Phương đứng ở cửa số nhìn bầu trời tối tăm ở bên ngoài, trong mắt bao phủ đầy sự lo lắng.

Bên trong điện thoại truyền đến tiếng khóc thầm tuyệt vọng của Tổng An Nhi: “Nhã Phương, cậu nói tớ phải làm sao mới có thể cứu được ba mẹ tớ ra đây?

"Lương Phi Mạc đâu? Anh ta nói thế nào? Đường Nhã Phương mở miệng hỏi.

“Anh ta bảo tớ cứ yên tâm, anh ta sẽ xử lý mọi chuyện” Đường Nhã Phương nhíu mày: “An Nhi, câu không tin Lương Phi Mạc sao?” Nếu như cô ấy tin tưởng anh ta, thì đáng nhẽ không nên bất lực tuyết vọng như thế.

“Không phải là không tin, chỉ là tớ... Tớ..."

Tống An Nhi muốn giiar thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Đường Nhã Phương thở dài: “Cậu tin tưởng anh ta, nhưng lại sợ hãi mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, đúng không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu mở có một tiếng “ừ nhẹ nhàng truyền lại.

Đường Nhã Phương không khỏi cảm thấy cô ấy có chút buồn lo vô cớ.

“An Nhi, nhà họ Lươnglà gia đình gì? Quyền lực trong giới chính trị và quân sự của bọn hhojkhoong phỉa thứ người bình thường có thể tưởng tượng, chỉ bằng nhà họ Dương sao? À, chỉ sợ trong mắt nhà họ Thẩm, nhà họ Dương không bằng một con sâu kiến”

Tống An Nhi cũng hiểu rõ chuyện này, những ăn cướp trắng trợn dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vì vậy cô ấy sợ nhà họ Dương sẽ làm chuyện gì đó trong tối.

Cô ấy lo lắng đến nỗi Đường Nhã Phương phỉa bật cười: “Anh Di, cậu cũng quá để mắt đến người nhà họ Dương rồi, bọn họ muốn rat ay trong bóng tối, chỉ sợ cũng không có cơ hội, Phi Mạc sẽ bóp chết bọn họ từ trong tấ lót”

“Cho nên cậu phải tin tưởng Lương Phi Mạc, cho dù anh ta giải quyết không tốt thì vẫn còn Đình Vĩ mà, chúng ta nhất định sẽ cứu chú Tổng dì Tổng ra

Nghe đến đó, Tống An Nhi bật khóc thành tiếng, trong lòng càng thêm cảm động.

Nếu như không phải có đám Nhã Phương ở đây thì cô ấy không biêts sau khi xảy ra chuyện, cô ấy phải chống đỡ như thế nào.

Đường Nhã Phương nghe thấy tiếng khóc của An Nhi từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng cũng rầu rĩ không chịu nổi.

Một người hoạt bát sáng sủa như An Nhi vì chuyện của chủ Tống Dì Tống mà chảy không biết bao nhiêu nước mắt, chỉ sợ còn chảy nhiều nước mắt của cô trong suốt hơn hai mươi năm qua.

Thật hy vọng Lương Phi Mạc nhanh chóng giải quyết xong mọi chuyện, để chủ Tổng dì Tổng sớm ngày được về nhà.



Như vậy, An Nhi sáng sủa hoạt bát mới có thể trở về.

......

“Boss, mọi chuyện tiế hành rất thuận lợi, buổi tối hôm nay ở Thiên Thượng Nhân Gian, bọn họ muốn tự mình đàm phán với anh.”

Trước bàn làm việc màu đen có một người đàn ông mặc vest đi giày da, anh ta hơi cúi đầu, dánh vẻ cung kính.

Lương Phi Mạc đang ngồi trên ghế ông chủ nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nhíu mày: “Thiên Thượng Nhân Gian?”

‘Đây không phải là một câu lạc bộ giải trí thấp kém sao?

“Vâng, là Thiên Thượng Nhân Gian, nghe nói cũng là sản nghiệp của nhà họ Dương."

Sản nghiệp của nhà họ Dương? Lương Phi Mạc nhắm mắt lại, khỏe mỗi cong lên một nụ cười lạnh: “Trần Vục, buổi tối hôm nay sau khi tôi đi vào thì gọi điện thoại báo án, nói Thiên Thượng Nhân Gian làm ăn phi pháp, bỏa bọn họ phong tỏa Thiên Thượng Nhân Gian.”

Long mày Trần Vũ nhảy dựng lên, biết boss muốn đại khai sát giới.

Anh ta không hỏi nhiều theo một câu, cung kính trả lời một chữ “dạ”.

Nụ cười lạnh ở khỏe môi Lương Phi Mạc càng sâu thêm, trong mắt lộ ra một tia sát ý sắc bén.

Lần này, anh ta muốn khiến nhà họ Dương biến mất hoàn toàn khỏi Bắc Giang, vĩnh viễn không thể đứng dậy.

Bởi vì lo lắng cho Tống An Nhi nên sau khi tan làm, Đường Nhã Phương cùng Lê Mẫn Nghi đi đến nhà họ Tống.

“Tại sao hai người lại tới đây?” Tống An Nhi vừa mở cửa nhìn thấy bọn họ, câu đầu tiên hỏi chính là câu này.

Lê Mẫn Nghi giả bộ không vui vẻ trừng mắt nhìn cô ấy: “Làm sao? Cậu không chào đón bọn tớ à ?"

“Không phỉa, chỉ là không ngờ bọn cậu sẽ tới.”

Tống An Nhi vừa cười vừa nói, xoay người đi vào phía nhà bếp.

Đối với Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi mà nói, bọn họ đã quen thuộc nhà họ Tống như chính căn bếp của họ vậy.