Thấy cô cúi đầu nhận sai, giọng điệu của ba Diễn cũng dịu đi, nhưng vẫn còn mang theo một chút tức giận.
“Mẫn Nghi, ba biết con không vừa mắt người ta, nhưng con cũng không thể tùy tiện tìm một đứa trai bao làm bạn trai được. Con biết không, hôm nay lúc Tống Văn Mạc nói cho ba biết việc này, ba không biết phải giấu cái mặt mo này đi đâu nữa.”
‘Ba tức giận như vậy, còn không vì mặt mũi sao.
Trong lòng Lê Mẫn Nghi nói thầm, nhưng cô không dám nói ra, sợ sẽ bị ăn thêm một trận chửi nữa.
Bộ dạng cô cúi đầu không nói gì nghiễm nhiên đã trở thành bộ dáng chột dạ nhận lỗi.
Trái tim của ba Diễn cũng mềm đi, khẽ thở dài nói: “Đứa bé Tống Văn Mạc kia từ nhỏ đã thông minh hiểu chuyện, là một đứa trẻ không tệ. Tuổi tác của hai đứa cũng tương đương nhau, lẽ ra rất hợp nhau mới đúng, tại sao con lại không thích?”
“Ba... Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu, thái độ rất kiên quyết nói: “Không phỉa đổi phương cứ ưu tú là con sẽ phải thích người ta, con thật sự không thích anh ta, thực sự không thích.
“Bé cưng à, hôn nhân không thể chỉ dựa vào mỗi thích hay không là được, tình cảm là một chuyện khác, nhưng quan trọng là môn đăng hộ đối.”
Ba Diễn nghiêm túc nói, Lê Mẫn Nghi lại khịt mũi coi thường: “Ba, điều quan trọng nhất trong cuộc hôn nhân mà con mong muốn là con với chồng của con nhất định phải yêu thương nhau, cái khác là phụ thuộc vào điều kiện, cái này có hay không không quan trọng, con không quan tâm.”
“Con... Ba Diễn có cảm giác như rèn sắt không thành thép, ông ta không muốn vì chuyện này tranh cãi mặt đỏ tới tận mang tai với cô, tổn thương tình cảnh ba con.
Dù sao người làm ba như ông ta cũng nói đến vậy rồi, nếu cô không nghe thì ông ta cũng không thể ép buộc cô được.
Cho nên ba Diễn chỉ có thể thở dài: “Tùy con, chắc chắn sẽ có ngày con hối hận.”
“Sẽ không, ba.” Giọng điệu Lê Mẫn Nghi chắc chắn.
“Chỉ mong thế.” Ba Diễn không muốn nhúng tay quá nhiều vào chuyện của cô, con cháu có phúc của con cháu, tùy con bé thôi.
Lê Mẫn Nghi âm thầm đắc ý cong môi, ba đã bị cô giải quyết xong rất nhẹ nhàng.
“Mẫn Nghi..." Ba Diễn đột nhiên gọi.
“Sao ạ?” Lê Mẫn Nghi ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Đứa bé Tống Văn Mạc nhờ ba nói với con là nó sẽ đợi con, cho dù bao lâu cũng sẽ đợi.”
Ánh mắt Lê Mẫn Nghi lạnh đi, cái tên Tống Văn Mạc kia có ý gì? Đợi cô? Đừng có đùa, hai năm trước không phải chính anh ta là người đã vứt bỏ cô rồi đi thẳng một mạch đó sao?”
Còn chờ cô, có mà gặp quỷ!
“Nói thật, bé cưng à, cha cảm thấy con và Tống Văn Mạc rất hợp nhau, trước tiên các con có thể thử ở bên nhau, nếu thật sự không thích thì chia tay.
Vừa mới nghĩ sẽ không quan tâm chuyện của con gái, nhưng người bạ này khó tránh khỏi sẽ quan tâm.
“Ba!” Lê Mẫn Nghi đặt đũa xuống nhìn chằm chằm vào ba Diễn: “Đừng nhắc tới Tống Văn Mạc trước mặt con nữa, con không muốn nhắc tới anh ta, cứ nhắc tới anh ta là con lại cảm thấy buồn nôn.”
Nói xong, cô còn cố ý nên khan hai cái, bày tỏ thái độ của mình.
Ba Diễn nổi giận: “Lê Mẫn Nghi, co đang làm gì vậy?”
“Ba, con ghét Tống Văn Mạc, thậm chí còn chán ghét anh ta.” Lê Mẫn Nghi đứng lên, hít một hơi thật sâu: “Ba, con hy vọng về sau ba đừng nhắc tới Tống Văn Mạc nữa.”
Nói xong, Lê Mẫn Nghi không thèm nhìn khuôn mặt xanh xám của ba mình, quay người rời đi.
Trở lại bệnh viện, Đường Nhã Phương vào trong phòng bệnh nhưng lại phát hiện Lục Đình Vĩ không ở đây. ‘Anh ấy đi về trước rồi sao?
Cô nhíu mày, sau đó đi đến trước giường bệnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của ba Thành, trong ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, cô quay người bước ra ngoài.
Không thể để cho ba cô tiếp tục ở đây được nữa, phải nhanh chóng đưa ông đến nước Mỹ, một phần là để có thể trị liệu tốt hơn, một phần là để tránh xa nơi thị phi này mới có thể bình an được.
Bước tới cửa phòng bác sĩ tưởng, cô hít sâu vào một hơi, sau đó giơ tay lên muốn gõ cửa, nhưng cửa lại đột nhiên mở ra.
Cô ngước mắt lên nhìn, sau đó kinh ngạc kêu lên: “Đình Vĩ, tại sao anh lại ở đây?”
Không sai, người mở cửa chính là người cô cho là đã rời đi, Lục Đình Vĩ.
Lục Đình Vĩ hơi nhướng mày kiếm, khỏe môi cong lên như có như không:
“Giống như em."
"Giống như cô?"
Vậy là anh đến đây để hỏi thăm về chuyện đưa ba Thành đến nước Mỹ
Thế là Đường Nhã Phương trực tiếp hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
"Không đề nghị.”
Ba chữ đơn giản nhưng đã nói lên tất cả.
“Tại sao?" Đường Nhã Phương vội vàng hỏi.
“Bởi vì sự cố lần này nên cơ thể ba cô kém hơn nhiều so với trước đây, cho nên chúng tôi lo lắng thời gian bay quá dài sẽ khiến cơ thể ông ấy không thể chịu đựng nổi”
Có lẽ là bác sĩ đã nghe thấy đối thoại ở ngoài cửa, cho nên đi tớ thay Lục Đình Vĩ trả lời câu hỏi của Đường Nhã Phương.
“Thế nhưng không đi nước Mỹ thì ba tôi sẽ không có cơ hội tỉnh lại Đường Nhã Phương gấp đến nỗi giọng điệu cũng cao lên vài lần.
“Nhã Phương, tỉnh táo lại.” Lục Đình Vĩ khoác vai cô, nhẹ giọng trấn an cô.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu: “Bác sĩ, vậy ba tôi phải làm sao? Các người có giải pháp nào không?”
“Chúng tôi sẽ tìm các chuyên gia trong và ngoài nước để hội chẩn, cùng nhau thảo luận về phương pháp điều trị, chúng tôi cam đoan sẽ chữa khỏi cho ngài Đường.”
Tuy rằng bác sĩ đã cam đoan như thế, nhưng tình huống thật sự thì khó mà đoán trước được.
Nhưng nếu cơ thể cha cô không cho phép, mà cô cứ khăng khăng muốn đưa ông ấy đến nước Mỹ, nhỡ đâu giữa đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muons, cô sẽ ân hận chết mất.
Cho nên ----
“Được, tôi tin tưởng mọi người.” Đường Nhã Phương đồng ý để ba tiếp tục ở lại bệnh viện chữa trị.
Lục Đình Vĩ ngoại trừ sắp xếp hộ sĩ để chăm sóc ba Thành, còn sắp xếp thêm mấy vệ sĩ thay nhau canh cửa, phòng trừ phát sinh chuyện ngoài ý thêm một lần nữa.
“Ba, con sẽ chữa khỏi bệnh cho ba bằng mọi giá, cho nên ba cũng phải cố gắng nên, cố gắng sống sót, như vậy ba mới có thể chứng kiến hạnh phúc của con."
Đường Nhã Phương cúi người khẽ nói bên tại ba Thành.
Lục Đình Vĩ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn cảnh này, ánh mắt ôn nhu như nước.
Đường Nhã Phương nói rất nhiều điều với ba mình, mặc dù ông vẫn còn đang hôn mê nhưng cô tin chắc rằng ông có thể nghe thấy.
Về sau, Lục Đình Vĩ thấy vẻ mặt cô mệt mỏi, lúc nói chuyện còn gật gà gật