Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài - Chương 252: 252: Không Tàn Nhẫn Anh Đã Sớm Chết Rồi




Khi TV tại phòng khách đưa tin Dương Quang tham ô lĩnh án tử hình, Đường Nhã Phương đang ở chỗ thím Ngô học cắm hoa. "Hôm nay vụ án cấp cao của xí nghiệp Dương Quang tham ô được công khai xét xử ở Tòa án nhân dân..."

Vừa nghe thấy tiếng của TV truyền qua, Đường Nhã Phương lập tức buông cành hoa ở trong tay ra, nhanh chóng bước tới phòng khách, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm lên màn hình TV. Lục Đình Vĩ ngước mắt nhìn cô: “Hôm nay em không phải là ở hiện trường sao? Sau lại còn xem nghiêm túc như thế?" "Quá trình thẩm tra em đều đã xem rồi." Đường Nhã Phương đi đến ngồi ở bên cạnh anh: “Nhưng mà phỏng vấn thì em không xem được."

Trên màn hình TV, Dương Y Thanh một mặt đầy chính nghĩa thẳng thắn mà nói với phóng viên: "Tôi tin tưởng pháp luật là công bằng chính trực, sẽ cho Dương Thị một kết quả mãn nguyện.""Em nhổ vào!" Nhìn thấy gương mặt ghê tởm kia của Dương Y Thanh, Đường Nhã Phương không tài nào chịu đựng được nữa: "Anh nói trên thế giới này sao lại có thể có loại người không cần mặt mũi thế chứ? Qua thực là lật đổ tam quan của em rồi!"

Thấy dáng vẻ vô cùng căm tức của cô, Lục Đình Vĩ nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó nói: "Cô ta xấu như vậy, khẳng định không cần mặt mũi ròi."

Đường Nhã Phương kinh ngạc nhướn mày: “Chậc chậc" mà đung đưa đầu: “Đình Vĩ, miệng lưỡi của của anh cũng ghê thật đấy. Nhưng mà em thích!"

Lục Đình Vĩ sủng nịnh nhéo nhéo mũi cô, sau đó đem tầm mắt di chuyển lên màn hình TV, nhìn thấy trong tin tức Dương Y Thanh đi cùng Hàn Minh Quân, hơi nhíu mắt lại: “Hôm nay kết quả như thể có thể là Dương Y Thanh bọn họ cũng không có ngờ được, chỉ cần ba mẹ An Nhi vẫn không bị kết tội, thì mấy người thực sự tham ô nhất định sẽ không yên, vì vậy tiếp đây bọn họ chắc chắn sẽ có động thái mới."

Đường Nhã Phương gật gật đầu: "Luật sư Chung cũng nói với chúng ta như thế, vì vậy chúng ta phải mau chóng tìm được bằng chứng chứng minh cô chú Tống vô tội." "Bạn bè của ba mẹ An Nhi thì sao?" "Đều trốn tránh như không biết." "Vì sao?" Lục Đình Vĩ nhíu mày.

Đường Nhã Phương lắc đầu: “Không biết được, An Nhi nói sau khi lần gặp mặt kia, ông ta cũng nói muốn giúp đỡ, nhưng sau đó An Nhi liên lạc với ôngta, không phải không tiếp, chỉ là tiếp rồi nói bản thân không tiện gì đó, vì vậy...

Cô nhún vai: "Anh biết đấy." "Bị uy hiếp rồi?"

Lục Đình Vĩ hỏi. "Hẳn là thế, đây không phải chính là chuyện mà loại người như Dương Y Thanh sẽ làm à."

Về việc này, Đường Nhã Phương từ chân tơ kẽ tóc tóc tới đầu ngón chân đều thấy khinh bỉ Dương Y

Thanh.

Sắc mặt Lục Đình Vĩ hơi trầm xuống: “Nếu như anh không đoán sai, Dương Thị có thể sẽ ra tay bắt đầu từ ba mẹ An Nhi."

Nghe vậy, Đường Nhã Phương biến sắc: “Anh là nói bọn họ...

Nếu như bọn họ thực sự ra tay từ cô chú Tống, thế thì sự tình có thể đến nông nỗi không thể nào xoay chuyển được.



Vừa thấy sắc mặt cô đều thay đổi, Lục Đình Vĩ bất đắc dĩ cười an ủi cô. “Anh chỉ là đoán mà thôi, em không cần nghĩ nhiều như thế " "Nhưng mà phỏng đoán thì nhất định có thể phát sinh, em không thể xem nhẹ. Em phải đi nói cho An Nhi, để cô ấy làm tốt việc chuẩn bị mà ứng phó."

Cô thực sự là nói cái gì thì làm ngay cái đấy.

Lục Đình Vĩ quay đầu nhìn cô chạy lóc cóc lên tầng, không khỏi bật cười

Bóng dáng của cô biến mất ở chỗ rẽ của cầuthang, anh mới thu hồi lại ánh nhìn.

TV đang phát tin tức khác, anh nhìn qua một cái rồi tắt TV đi.

Vẻ mặt của anh có chút lạnh lùng trầm tư một lát, sau đó cầm lấy điện thoại ở trên bàn trà, gọi cho một dãy số.

Sau khi đợi bên kia bắt máy, đôi môi lạnh lẽo khẽ mở: "Phi Mạc..."

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Nhã Phương còn đang chìm trong giấc mộng nhận được cuộc điện thoại của Tổng An Nhi. "Nhã Phương, ba mẹ tớ nhận tội rồi."

Một câu nói từ đầu bên kia điện thoại nháy mắt đã đem Đường Nhã Phương đang mơ ngủ dọa tỉnh ngay lập tức.

Cô từ trên giường ngồi dậy: "An Nhi, cậu nói gì cơ? Nói lại lần nữa xem!" "Ba mẹ của tớ tối qua ở trong ngục đã chính miệng nhận tội rồi." "Tại sao lại có thể như vậy?" Đường Nhã Phương cáu kỉnh mà gãi gãi tóc, sau đó nghĩ tới Tổng An Nhi bây giờ đang ở một mình, lại phát sinh ra chuyện như thế này, cô ấy cố không hỏi thêm gì nữa, vội vàng nói một câu "Cậu đợi tớ, tớ lập tức tới", rồi cúp điện thoại.

Cô vén chăn lên bước xuống giường, Lục Đình Vĩ bị đánh thức cũng ngồi dậy, xem bộ dạng vội vội vàng vàng của cô, ấn đường nhíu lại: “Phát sinh chuyện gì rồi?""Ba mẹ An Nhi nhận tội rồi."

Đường Nhã Phương bước nhanh vào phòng tắm.

Nhận tội rồi?!

Ấn đường Lục Đình Vĩ càng thêm nhăn lại, trong vẻ mặt phiền muộn lóe lên một tia sắc lẹm.

Không thể ngờ được Dương Y Thanh làm việc lại nhanh đến thế, xem ra là anh tính sai rồi.

Lục Đình Vĩ cùng với Đường Nhã Phương vội vàng chạy tới nhà họ Tống.



Là Lương Phi Mạc mở cửa. "An Nhi đâu?" Đường Nhã Phương sốt ruột hỏi. "Ở bên trong."

Đường Nhã Phương nhìn qua anh một cái, sau đó vội vàng bước vào trong.

Tống An Nhi ngồi ở trên số pha trong phòng khách, mặt không chút cảm xúc, hai mắt trống rỗng vô thần, nhìn qua trạng thái đặc biệt không tốt. Cô đi qua ngồi xuống, sau đó chìa tay đem cô ấy ôm vào trong lòng, ôn nhu mà nói: "Đừng sợ, An Nhi, cả nhà chúng ta đều ở đây.

Giọng nói ôn nhu của cô nháy mắt khiến cho tâm tình đang kìm nén của Tổng An Nhi trong một chốc đã sụp đổ. Nghẹn ngào khóc nức nở.

Nghe cô ấy khóc, tim của Đường Nhã Phương thắt lại, sống mũi cay cay, trong nháy mắt nước mắt đã tràn ngập trong hốc mắt.

Cô ôm chặt Tống An Nhi, để cho nước mắt tùy ýâm thầm mà chảy xuống.

Ngay lúc này, nhiều lời nói an ủi đi nữa cũng không có chút sức mạnh nào.

Chỉ làm cho họ khóc nức nở thêm một hồi.

Nhìn thấy bọn họ ôm lấy nhau mà khóc, hai người đàn ông đều rất đau lòng, nhưng cũng hiểu được chỉ có bộ lộ hết cảm xúc ra, mới có thể tỉnh táo lại để suy nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề. "Chúng ta nói chuyện trước đi."

Nhìn thấy bọn họ một hồi cũng không dừng lại được, Lục Đình Vĩ liếc mắt sang Lương Phi Mạc sau đó đi về hướng ban công.

Lương Phi Mạc theo sát phía sau.

Trên ban công hai người đàn ông xuất sắc như nhau mà đưng.

Lục Đình Vĩ nhìn lên bầu trời u ám, vẻ mặt lạnh như băng. "Đã cử người đi điều tra chưa?" Anh lạnh giọng hỏi. "Rồi." Lương Phi Mạc nhàn nhạt trả lời, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một tia ảo não: “Tôi vẫn là muộn mất một bước."

Đêm hôm qua anh cả gọi điện nhắc nhở anh, nói bên nhà họ Dương có thể sẽ hành động, bảo anh theo dõi sát người nhà họ Dương.

Nhưng mà vẫn sơ sót để cho nhà họ Dương đạt được ý nguyện rồi. "Muộn một bước chưa hẳn là không tốt, vừa nãy