Vô Tình Cưới Được Tổng Tài

Vô Tình Cưới Được Tổng Tài - Chương 247: 247: Tình Bạn Vỡ Tan




"Ha!" Lê Mẫn Nghi cười lạnh thành tiếng, "Phương Phương, cậu tin tưởng Lương Phi Mạc như thế sao? Nhỡ may anh ta chỉ là nhất thời mới mẻ, chờ đến lúc chán rồi sẽ vứt bỏ An Nhi, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?"

Không sai, cô ấy không tin Lương Phi Mạc, cũng không tin anh ta sẽ vì An Nhi mà chống lại ông mình, là người của gia đình có quyền thế, từ trước đến naychỉ có thỏa hiệp chứ không có kháng nghị.

Đường Nhã Phương mỉm cười, "Tớ tin tưởng Phi Mạc."

Dứt lời, cô nhìn về phía Lương Phi Mạc trầm mặc, "Phi Mạc, cậu là em họ của Đình Vỹ, Đình Vỹ là người thế nào, tôi biết rõ ràng nhất, cho nên, tôi tin tưởng cậu cũng là loại người như anh ấy, cậu có thể đối xử với An Nhi thật tốt."

Nói đến đây, cô cười một tiếng trầm thấp, "Đương nhiên, nếu như cuối cùng tôi bị vả mặt, như vậy..." Vẻ mặt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Tôi sẽ không bỏ qua cho cậu."

"Chị dâu, tôi sẽ không để chị phải thất vọng." Đây là lời cam đoan của Lương Phi Mạc.

Nhưng Lê Mẫn Nghi vẫn không chấp nhận, "Lương Phi Mạc, Phương Phương tin tưởng anh, nhưng tôi thì không tin tưởng anh. Dù sao, tôi không đồng ý An Nhi yêu anh, trước kia không đồng ý, bây giờ không đồng ý, tương lai càng sẽ không đồng ý"

Lê Mẫn Nghi thể hiện ý của mình ra cực kì rõ ràng, nếu như ngay từ đầu tình cảm này chỉ là bởi vì tình yêu mà ở với nhau, như vậy chẳng mấy chốc sẽ bị hiện thực đánh bại.

Cô ấy là bạn tốt của An Nhi, là bạn thân, cô kiến quyết không cho phép An Nhi thân yêu của cô phải chịu chút xíu tổn thương nào.

"Mẫn Nghi... Cậu hà tất phải như vậy chứ?" Đối với sự phản đối của Mẫn Nghi, Đường Nhã Phương rất bất đắc dĩ, nói thật, ở sâu trong lòng cô cũng có suy nghĩ giống Mẫn Nghi, cô không đồng ý cũng không ủng hộ tình cảm của An Nhi và Phi Mạc.

Nhưng cô nghĩ được rõ ràng hơn Mẫn Nghi, có những chuyện thật sự không phải là thứ mà các cô có thể quyết định được.

Lúc này, Tống An Nhi mở miệng, "Mẫn Nghi, chuyện của tớ tự tớ có thể làm chủ, cho dù tương lai của tớ phải chịu tổn thương gì, tớ sẽ tự mình gánh chịu. Cho nên, tớ không cần sự đồng ý và ủng hộ của cậu."

"An Nhi, cậu nói cái gì đó?" Đường Nhã Phương thấp giọng trách mắng.

Lê Mẫn Nghi cảm thấy bị tổn thương rất sâu, bởi vì các cô là bạn bè tốt nhất, cho nên cô mới lo lắng cho cô ấy, nhưng bây giờ người ta nói như thế nào, không cần cần sự đồng ý và ủng hộ của của cô, nói cách khác là đang chế cô xen vào việc của người khác rồi.

Tấm lòng của mình bị xuyên tạc thành như vậy, đổi lại là ai cũng không dễ chịu nổi.

Lê Mẫn Nghi cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa, cực kì không thoải mái.



Đường Nhã Phương thấy vẻ mặt của cô ấy không được tốt, vội vàng mở lời an ủi: "Mẫn Nghi, An Nhi chỉ là nóng vội trong chốc lát, nên mới nói sai, cậu đừng để ở trong lòng."

Lê Mẫn Nghi mỉm cười với Đường Nhã Phương, "Phương Phương, cậu ấy có nói nhầm hay không, tớ biết rất rõ."

"Mẫn Nghi..." Đường Nhã Phương còn muốn trấn an cô ấy, đã thấy cô ấy quay đầu nhìn về phía Tống An Nhi, "Tống An Nhi, tớ coi cậu là bạn tốt, cho nên tớ mới nói nhiều như vậy, nếu lòng tốt đã bị xem như lòng lang dạ thú, vậy tớ cũng không có gì để nói. Cuối cùng tớ tặng cậu bốn chữ "

Cô ấy đứng lên, Tống An Nhi và Đường Nhã Phương ngẩng đầu nhìn cô ấy, chỉ thấy cô ấy cười lạnh, "Tự, giải, quyết, đi."

Vừa mới nói xong, cô ấy liền xoay người đi về phía cổng.

Thấy thế, Đường Nhã Phương vội vàng đứng lên, có chút bất đắc dĩ lại có chút bất mãn, nói với Tống An Nhi: "An Nhi, cậu quá đáng rồi."

Nói xong, cô liền đuổi theo Lê Mẫn Nghi.

Tống An Nhi bình tĩnh nhìn các cô rời đi, mãi mà không thu tầm mắt lại, giống như bị choáng váng.

"An Nhi, em không sao chứ?" Lương Phi Mạc lo lắng nhìn cô ấy.

Nước mắt chậm rãi rơi xuống, cô ấy cười, cười ra tiếng, càng cười nước mắt rơi nhiều hơn.

Cuối cùng, cô che mặt nghẹn ngào khóc rống lên.

Lương Phi Mạc đau lòng kéo cô vào trong lòng, dịu dàng an ủi: "Tình bạn của em và Mẫn Nghi không phải một câu là có thể phá hỏng được, chờ các em hết giận rồi, mới dễ dàng nói chuyện được, anh tin các em có thể hoà thuận như lúc ban đầu."

Tống An Nhi níu chặt lấy vạt áo của anh ta, thút thít, nói đứt quãng: "Em... em không phải... muốn cố ý... nói như vậy..."

"Anh biết, Mẫn Nghi sẽ nghĩ rõ ràng." Lương Phi Mạc vỗ nhè lên lưng của cô ấy, ánh mắt nhìn ra bầu trời có chút u ám ngoài cửa sổ, vẻ mặt hơi buồn bã.

"Mẫn Nghi..." Đường Nhã Phương bắt lấy Lê Mẫn Nghi đang chuẩn bị bước vào thang máy.



Lê Mẫn Nghi bị ép ngừng chân, cũng không quay đầu lại nói: "Nếu như cậu muốn giúp Tổng An Nhi khuyên tớ, vậy cũng không cần phí lời đâu."

Nói xong, cô ấy lại muốn bước vào thang máy, Đường Nhã Phương nhanh chóng dùng sức kéo cô ấy lại, dở khóc dở cười nói: "Mẫn Nghi, cậu thật sự muốn để ba người chúng ta hoàn toàn trở mặt sao?"

"Đường Nhã Phương!" Lê Mẫn Nghi bỗng nhiên quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cô, "Không phải tớ muốn, là Tống An Nhi cậu ấy nói câu đó trước."

Nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng, khó mà bình tĩnh được của cô ấy, Đường Nhã Phương không nhịn cười được, "Được rồi, không phải là tớ đang trách cậu. Tớ chỉ muốn nói chúng ta nên tỉnh táo lại, từ từ nói chuyện, mà không phải một lời không hợp liền ồn ào cãi cọ, như thế tình cảm còn lại sẽ bị hao mòn hết."

Lê Mẫn Nghi bất mãn lẩm bẩm: "Tớ có chỗ nào không tỉnh táo à?"

Đường Nhã Phương cười bất đắc dĩ, lắc đầu, "Được rồi, cậu rất tỉnh táo, là tớ không tỉnh táo."

Tiếp theo, cô kéo cô ấy vào thang máy, "Đi, chúng ta tìm chỗ nào đó để tâm sự."

"Nếu như muốn nói về chuyện của Tống An Nhi, tớ không muốn nói." Lê Mẫn Nghi hất tay của cô ra, đi đến một bên khác trong thang máy, khoanh hai tay trước ngực, quay đầu đi không them nhìn cô.

Đường Nhã Phương bất đắc dĩ thở dài, "Mẫn Nghi, thật ra tớ cũng không đồng ý, không ủng hộ An Nhi và Phi Mạc, chỉ là..."

"Chỉ là Phi Mạc là em họ của ông xã cậu, cho nên cậu mới đồng ý.” Lê Mẫn Nghi nói tiếp thay cô, trong giọng nói có vẻ đùa cợt và khinh thường.

"Cái này có liên quan gì với Đình Vỹ chứ?"

Còn nói An Nhi nói chuyện không dễ nghe, không phải cô ấy cũng như vậy sao.

Đường Nhã Phương thật sự không biết là nên không vui hay là tức giận nữa.

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Lê Mẫn Nghi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.

"Dĩ nhiên không phải. Tớ vì An Nhi, nên mới không khuyên cô ấy nữa." Đường Nhã Phương tức giận trợn mắt nhìn cô ấy một chút, "Tớ thấy trong khoảng thời gian này An Nhi bởi vì chuyện của Phi Mạc mà vẫn luôn có vẻ không vui, tâm sự nặng nề, nhưng hôm nay lại khác, cậu ấy có sức sống hơn rất nhiều, cũng sáng sủa, cho nên..." Cô nhún vai, "Cậu hiểu đấy!"

Lê Mẫn Nghi "hừ" một tiếng, "Tớ không hiểu, tớ không hiểu chút nào cả."