Bản thân mấy năm nay chưa từng chạm vào cô ấy, nhưng vừa chia tay chưa được bao lâu thì lại ngủ với người đàn ông khác.
Đây là một sự xúc phạm đối với Hàn Minh Quân, một sự xúc phạm đến phẩm giá nam giới của anh ta. Sắc mặt đột nhiên thay đổi, trực tiếp buông lỏng bàn tay đang nắm giữ Dương Y Thanh, bước lên trước, nắm lấy cổ áo Tổng An Nhi kéo ra, lộ ra kết hôn đầy đặn cả người. "Hàn Minh Quân, anh làm cái gì thế hả?" Tống An Nhi kêu lên, nhanh chóng vỗ tay anh ta, cô ấy lùi lại, dùng hai tay nắm chặt lấy áo sơ mi của mình, kinh hãi nhìn anh.
Cô ấy thực sự hoảng sợ trước hành động đột ngột của anh ta.
Dương Y Thanh cũng bị sốc, cô ta mở to mắt nhìn anh ta với vẻ khó tin, "Minh Quân, anh đang làm gì vậy?"
Hàn Minh Quân không nghe thấy lời cô ta nói, anh ta nhìn chằm chằm Tống An Nhi, hai mắt đỏ bừng,tràn đầy tức giận cùng không cam lòng. "Người đó là ai?" Anh ta hỏi một cách sắc bén.
Tống An Nhi không biết anh ta đang hỏi ai, nhưng thấy anh ta có vẻ tức giận, cô ấy không khỏi cảm thấy buồn cười, "Hàn Minh Quân, bây giờ anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?"
Giọng điệu đầy chế nhạo. "Anh ta là ai?" Hàn Minh Quân lại chất vấn, ánh mắt so với lúc trước ảm đạm hơn rất nhiều, lộ ra vẻ kỳ quái. "Minh Quân, anh đang làm gì vậy?" Dương Y Thanh không thể chịu được việc bị anh ta làm ngơ, đi thẳng về phía trước nắm lấy tay anh ta.
Cô ta nhìn Tổng An Nhi, vẻ mặt có chút bất an, cô ta bắt lấy tay anh ta, nghiêm nghị nói: "Minh Quân, mặc kệ Tổng An Nhi, chúng ta không phải còn muốn mua giường sao?" "Y Thanh, đợi lát nữa chúng ta sẽ mua nó sau, đợi anh hỏi rõ ràng sự việc đã." Đối mặt với Dương Y Thanh, Hàn Minh Quân thay đổi hẳn sắc mặt, nhẹ nhàng mà nói nhỏ.
Nhìn thấy điều này, Tổng An Nhi tỏ ra chế nhạo, quyết định không tiếp tục dây dưa với bọn họ nữa.
Vì vậy, cô ấy xoay người rời đi.
Nhưng Hàn Minh Quân thấy cô ấy muốn đi, không thể quan tâm đến việc an ủi Dương Y Thanh nữa, đuổi theo để ngăn cô ấy lại.
Một cảm giác bất lực dâng lên từ tận đáy lòng, ngay lập tức nhấn chìm Tống An Nhi như một consóng.
Thắng cha này rốt cuộc có thôi đi không, cô ấy không muốn dính líu đến bọn họ quá nhiều, tại sao lại không buông tha cho cô ấy chứ?
Cô ấy hít sâu một hơi, nhướng mắt, sắc bén nhìn Hàn Minh Quân, "Hàn Minh Quân, tôi nghĩ tôi không cần phải trả lời câu hỏi của anh, nếu anh thức thời thì tránh ra cho tôi, nếu không tôi sẽ kêu cứu, nói anh bắt nạt phụ nữ."
Hàn Minh Quân cười nhạo, ngạo mạn nói: "Vậy cô hồ đi, tôi phải xem xem người ở đây giúp cô hay là giúp tôi."
Tại sao anh ta lại vô liêm sỉ như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào thực lực của nhà họ Dương mới dám kiêu ngạo như vậy, nhưng ở đây không nằm trong phạm vi ảnh hưởng nhà họ Dương, anh ta thật sự cho rằng mình có thể ngang ngược sao?
Trong mắt hiện lên một tia mê mang, Tống An Nhi cao giọng hồ: "Cứu với! Mọi người mau đến xem, một người đàn ông bắt nạt phụ nữ này." Hàn Minh Quân không ngờ rằng cô ấy thực sự sẽ hét toáng lên, anh ta choáng váng, lúc phản ứng kịp thì định bịt miệng cô ấy lại, đã nhìn thấy có hai ba người chạy tới xem.
Sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi, anh ta hung dữ mång Tong An Nhi: "Ré mat!"
Tống An Nhi hơi ngẩng đầu nói: "Rẻ mạt, tôi không dám cùng anh so đâu." "Tống An Nhi, cô đừng có mà quá đáng. MinhQuân chỉ muốn quan tâm đến cô thôi, cô có cần làm ầm ĩ không hả?"
Dương Y Thanh lần lượt đổ lỗi cho cô ấy, hiển nhiên khi cô ta nhìn thấy người đền, cô ta đẩy cô ấy vào tâm điểm của dư luận.
Nhưng cô ta lại quên mất, cô ấy không phải là Tổng An Nhi để bọn họ bắt nạt nữa rồi. "Bạn trai cũ đưa tiểu tam đến quan tâm tôi? Oa, tôi có phải nên xúc động đến phát khóc không.
Khi cô ấy nói điều này, những người qua đường lập tức hiểu nagy đây là tình huống cầu huyết gì.
Bạn trai cũ, bạn gái cũ, tiểu tam, thật là một màn cẩu huyết hoành tráng
Người ăn dưa đều lộ ra vẻ thích thú, quả nhiên ai cũng có tâm tư tán gầu "Cô và Minh Quân còn chưa kết hôn, Minh Quân có quyền tự do lựa chọn bạn đời tốt hơn, mà chúng tôi là yêu nhau, tôi không phải là tiểu tam
Dương Y Thanh không vì lời nói của cô ấy mà tỏ ra hoảng sợ, bình tĩnh tự vệ "Đúng vậy, hai người là yêu nhau. Tôi chúc hai người hạnh phúc. Vì vậy mời hai người tranh ra"
Tổng An Nhi thực sự cảm thấy phiền chết đi được, cô ấy đã bị chuyện của người đàn ông đó làm cho phiền muốn chết rồi, bây giờ lại gặp phải hai người này, trái tim như một quả len sợi, loạn cào cào.
Cô ấy chỉ muốn bọn họ nhanh chóng biến đi, tránh xa cô ấy ra.Ở phía bên kia, Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi đang đi dạo xung quanh, mà không nhận ra rằng họ đã tách khỏi Tống An Nhi. "An Nhi, cậu thấy cái giường đó thế nào?" "An Nhi, cậu thấy cái bàn đó thế nào?" "An Nhi,..
Đường Nhã Phương tiếp tục hỏi, nhưng cô không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, vì vậy cô quay đầu lại định hỏi Tống An Nhi tại sao cô ấy lại không nói gì, chỉ thấy rằng Song lúc này mới phát hiện Tống An Nhi không đi cùng họ. "Anh Nhi đâu?" Đường Nhã Phương nắm lấy tay Lê Mẫn Nghi đang đi tới. "Không phải đang ở..."
Phía sau sao?
Lê Mẫn Nghi quay đầu lại, lời nói của cô ấy lập tức nghẹn trong cổ họng, đôi mắt cô ấy đột nhiên mở to, "Fuck! Tống An Nhi đâu rồi?" "Tớ còn muốn hỏi cậu đấy." Đường Nhã Phương bất lực thở dài. "Chúng ta trở lại chỗ cũ tìm cậu ấy đi."
Nói xong, Lê Mẫn Nghi bước nhanh đưa cô đến khu vực cô ấy vừa chọn bàn.
Khi quay lại chỗ cũ, họ không thấy Tống An Nhi đầu, mà nhìn thấy một đám người.
Hai người nhìn nhau, xảy ra chuyện gì rồi?
Vốn dĩ bọn họ đang vội tìm Tống An Nhi, cũng không có tâm trạng xem chuyện phiếm, định đi tìmnơi khác tìm.
Nhưng ngay khi quay người lại, một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng bọn họ. "Hàn Minh Quân, anh có thôi đi hay không hả? Tôi nói rồi, tôi sẽ không nói cho anh biết đâu."
Là An Nhi!
Đường Nhã Phương và Lê Mẫn Nghi liếc nhìn nhau, sau đó nhanh chóng quay người chạy về phía đám đông. Tách đám đông ra, hai người họ nhìn thấy đôi cẩu nam nữ Hàn Minh Quân và Dương Y Thanh, còn nhìn thấy Tống An Nhi đang bị tên cặn bã kia giữ.
Lê Mẫn Nghi người luôn luôn nóng tính, xông lên ngay lập tức, hất tay Hàn Minh Quân ra, để Tống An Nhi ở phía sau cô ấy, tức giận hét lên với tên cặn bã: "Cặn bã, anh tránh xa An Nhi cho tôi, nếu không tôi sẽ đánh anh đến cả mẹ anh cũng không thể nhận ra anh đấy." "An Nhi, cậu không sao chứ?" Đường Nhã Phương bước đến chỗ Tống An Nhi, choàng tay qua vai cô, quan tâm hỏi
Nhìn thấy bọn họ tới, Tổng An Nhi liền an tâm.
Cô ấy cười lắc đầu, "Tớ không sao."
Đường Nhã Phương thấy hai tay cô ấy vừa bị Hàn Minh Quân nắm lấy đã đỏ bừng, đau lòng nói: "Tay đều đỏ rồi, sao lại không sao chứ?" "Thực sự không sao đâu." Tống An Nhi sờ sờ cổ tay đỏ bừng, hơi đau, khẽ cau mày, nhưng nở một nụ cười dịu dàng. "Một chút nữa sẽ tốt thôi, không sao