Ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ, thông qua tấm cửa kính rọi xuống sàn nhà, lớp bụi mỏng như đang tung tăng bay nhảy ở trên đó. Cắn một miếng trứng gà nóng hổi vừa rán xong, Đường Nhã Phương đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Ánh mặt trời ở sau lưng khiến dáng người cao lớn, nét mặt anh tuấn của anh như càng thêm tuấn tú. Người đàn ông vừa uống sữa vừa chăm chú nhìn xuống tờ báo đặt trước mặt, vẻ mặt tập trung đầy nghiêm túc:
“Khi ăn phải thật cẩn thận, đừng làm việc khác, coi chừng khó tiêu.”
Đường Nhã Phương bất mãn lẩm bẩm, người đàn ông ngồi ở đối diện nghe thấy, mí mắt khẽ nhếch lên, tươi cười nhìn cô.
“Đây là những lời mẹ em thường nói.” Đường Nhã Phương bổ sung thêm một câu, lôi kéo bề trên vào trong câu nói ắt sẽ có hiệu lực hơn.
Lục Đình Vỹ đặt tờ báo sang một bên, sau đó nhẹ giọng đáp: “Mẹ em đã nói như vậy thì anh sao có thể không nghe lời được chứ?”
Đường Nhã Phương nheo mắt: “Anh đang đùa với em đấy à?”
“Không dám.” Lục Đình Vỹ mỉm cười, đôi mắt đen thẳm tràn đầy những tia sáng.
Đường Nhã Phương lườm anh một cái, gắp một miếng trứng rán đặt vào đĩa của anh.
“Trứng này rán rất vừa miệng, ngon lắm, anh ăn thử đi.”
Nhìn xuống đĩa trứng rán vàng ươm trên đĩa, anh ngước mắt nhìn cô một cái, chỉ thấy vẻ mặt đầy mong chờ của cô nhìn vào anh. Do vậy, anh cầm đũa lên, gắp miếng trứng rán rồi cắn một miếng.
“Thế nào?” Cô háo hức hỏi.
Anh chậm rãi thưởng thức, một lúc sau mới thốt ra một câu: “Rất ngon.”
Cô thích thú nheo mắt cười, tự hào nói: “Món này là do em rán đấy.”
Lục Đình Vỹ nhìn cô cười, ánh mắt cưng chiều được để lộ rõ.
“Em quả nhiên là một người vợ tốt.” Đường Nhã Phương tiếp tục nói. “Chà, em đã là một người vợ tốt rồi.”
Có được anh là điều mà cô cảm thấy hạnh phúc hơn cả khi trúng số độc đắc. Tâm trạng vui vẻ, cô ngửa cổ uống cạn cốc sữa trên bàn.
“Chậm thôi.” Lục Đình Vỹ nhìn cô tuy bất lực nhưng vẫn vô cùng say mê.
Đây là một buổi sáng đầy ắp tiếng cười và hạnh phúc của hai người họ.
......
Đường Nhã Phương vừa bước vào phòng truyền thông, ghế còn chưa ngồi ẩm, liền nhận được thông báo giám đốc muốn tìm cô. Lúc này, cô nhíu mày, Tô Á Mai lại muốn giở trò gì nữa đây.
“Nhã Phương, cậu cẩn thận một chút, lần trước không thể đuổi việc được cậu cô ta nhất định không can tâm, bây giờ chắc lại nghĩ ra trò gì đó để hại cậu đây mà.” Tống An Nhi lo lắng dặn dò.
Đường Nhã Phương trấn anh cô bằng một nụ cười: “Đừng lo, có chuyện gì mình sẽ hành động ngay tại chỗ”
Sau đó, cô quay người, miệng khẽ cười, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng. Có những người nếu chưa vào ngõ cụt thì vẫn chưa chịu từ bỏ.
Tại văn phòng Giám đốc.
Đường Nhã Phương đứng trước bàn làm việc, còn người yêu cầu cô tới đây vẫn thản nhiên xem tài liệu, không để mặc tới cô. Kể từ khi cô xuất hiện, Tô Á Mai thậm chí không nhìn cô lấy một lần, cứ như thể cô không tồn tại. Như tình địch của nhau vậy, Tô Á Mai không ngẩng đầu nhìn cô, vậy thì cô cũng sẽ không chủ động mở lời trước. Có vẻ như cô ta cố ý gọi cô tới đây, dùng cách này để làm nhục cô.
Đường Nhã Phương cắn chặt môi, lạnh lùng nhìn Tô Á Mai vẫn đang nghiêm túc đọc tài liệu, ngay sau đó, cô đột ngột quay người, sải bước đi về phía cửa.
“Đứng lại.”
Ngay khi cô vừa đưa tay ra mở cửa thì một giọng nói lạnh lùng bỗng bất ngờ phát ra. Đường Nhã Phương nhếch môi cười, thu tay rồi quay người lại, bắt gặp vẻ mặt u ám của Tô Á Mai.
“Tôi để cô đi rồi sao?” Tô Á Mai lạnh lùng hỏi.
Đường Nhã Phương cười nói: “Giám đốc tô, tôi rất bận, có chuyện gì thì cứ nói, không cần phải làm bộ làm tịch vậy đâu.”
Bị nói trúng tim đen, lửa giận như hằn lên trong ánh mắt của Tô Á Mai, hung hăng nhấc lên một phần văn kiện ở bên cạnh rồi đập mạnh xuống bàn.
"((Cung tần nhà Thanh) sắp có buổi gặp gỡ giới truyền thông, cô đi làm phỏng vấn.” Tô Á Mai giải thích công việc rõ ràng và đơn giản.
Đường Nhã Phương nhướng mày nói:
“Hiện tại tôi đã là phó giám đốc, một số cuộc phỏng vấn không cần tôi phải đích thân làm, tôi sẽ để các phóng viên làm việc này.
“Cô phải đích thân đến phỏng vấn” Thái độ của Tô Á Mai rất kiên quyết.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Tô Á Mai không trả lời, chỉ giận dữ trừng mắt nhìn Đường Nhã Phương.
Vô vị! Đường Nhã Phương khẽ cười, sau đó cầm tài liệu lên rồi đi ra ngoài. Khi ánh mắt của cô dừng trên người Tô Á Mai, vẻ mặt cô bỗng thay đổi. Đột nhiên một tay cô đặt lên bàn, cả người đổ về phía Tô Á Mai, khoé môi nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Giám đốc Tô, tôi sẽ tự mình đi phỏng vấn. Dẫu sao thì nếu như tôi không đích thân đi, cô và Vi Vịnh Phong, còn cả Chu Như Ngọc làm sao có kịch để diễn nữa chứ.”
Câu nói này vừa dứt, vẻ mặt của Tô Á Mai bỗng nhiên biến sắc.
“Giám đốc Tô, nói với Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc rằng tôi rất biết ơn hai người họ, nếu không nhờ có họ thì những ngày tháng đã trôi qua của chẳng biết sẽ tôi nhạt đến nhường nào.” Sau tiếng cười ngạo ngễ, Đường Nhã Phương mới rời đi.
Tô Á Mai giận run người, giận dữ hét lên: "Đường Nhã Phương!” Cô ta đột ngột đứng dậy, hất phăng đi tất cả mọi thứ trên bàn.
Quay trở lại bộ phận truyền thông, Đường Nhã Phương tuỳ ý ném tập tài liệu lên bàn. Thấy vậy, Tống An Nhi vội chạy tới cầm lên tập tài liệu rồi mở ra xem, chau mày hỏi:
“Mở họp báo với giới truyền thông? Đây là gì vậy?” Cô hỏi.
“Công việc đó.” Đường Nhã Phương thản nhiên trả lời.
“Tô Á Mai bảo cậu đi thực hiện phỏng vấn sao?"
“Đúng vậy, cô ta vẫn không chịu buông tha cho tớ.” Đường Nhã Phương cầm cốc lên, đứng dậy đi về phía phòng trà.
“Vậy cậu cũng đồng ý với cô ta rồi.” Tống An Nhi đuổi theo hỏi.
“Tất nhiên, nếu không đồng ý thì mọi chuyện sẽ chẳng còn vui nữa rồi.” Đường Nhã Phương lấy từ trong tủ ra một gói cà phê mới, xé mở rồi đổ vào trong cốc.
“Nhưng....lỡ như cậu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?” Tống An Nhi cảm thấy cô quá mạo hiểm, đám người Tô Á Mai hận cô như vậy, một mình cô sao có thể đối phó với bọn họ?
Sau khi rót nước nóng từ trong bình ra, Đường Nhã Phương dùng thìa khuấy nhẹ cà phê trong cốc. Mùi thơm của cà phê phảng phất theo hơi nóng bay ra, Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu.
“Thơm quá.”
Tống An Nhi khó hiểu nhìn cô, cô ấy thay cô lo lắng là vậy, tại sao cô vẫn thản nhiên thờ ơ? Đường Nhã Phương nhấp một ngụm cà phê nhỏ,