Thái độ ngạo mạn của cô khiến Tô Á Mai tức giận:
“Đường Nhã Phương, xem lại thái độ của cô đi, có biết cô đang nói chuyện với ai không hả?”
Lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái, Đường Nhã Phương cong môi nói:
“Thái độ của tôi chính là như vậy, cô không tôn trọng tôi thì sao tôi phải tôn trọng cô?”
“Cô hay lắm, Đường Nhã Phương."
Tô Á Mai nổi giận, quay người bước về phía bàn làm việc, cầm lấy điện thoại trên bàn, bấm nút kêu răng rắc. “Cho người của bộ phận nhân sự lên đây.” Cô ta ra lệnh cho người ở đầu dây bên kia, sau đó dùng lực cúp điện thoại thật mạnh.
“Đường Nhã Phương, bây giờ tổng giám đốc đang đi công tác, cũng không ai có thể bảo vệ được cô nữa rồi.” Giọng điệu đắc ý của Tô Á Mai vang lên.
“Ồ, vậy sao?” Đường Nhã Phương nhếch chân mày, vẫn bình tĩnh mà điềm đạm nói: “Vậy cũng phải xem bản lĩnh của giám đốc Tô tới đâu nữa.”
Tô Á Mai lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Vậy thì cô hãy chờ xem tôi có bản lĩnh đó hay không đi.”
Lạc Bích Nguyệt cùng những người khác vui mừng phấn khích nhìn Đường Nhã Phương, ai nấy đều cảm thấy trong cái rủi cũng có cái may. Chỉ cần nghĩ tới việc cô bị sa thải, những cú đánh vừa rồi của bọn họ đều trở nên vô cùng có giá trị.
“Nhã Phương, làm sao bây giờ?”
Tống An Nhi thật sự rất sợ cô sẽ bị đuổi việc.
“Yên tâm đi, cô ta không thể đuổi việc được mình đâu.” Đường Nhã Phương đặt tay lên vai Tống An Nhi, an ủi nói.
Tống An Nhi chau mày, mặc dù trông dáng vẻ của cô lúc này vô cùng tự tin, nhưng cô vẫn không khỏi lo lắng.
Một lúc sau, người của bộ phận nhân sự đi lên. Vừa bước vào liền nhìn thấy một hàng người đang đứng, trưởng phòng nhân sự không khỏi sửng sốt, sau đó vội vàng bước tới trước mặt Tô Á Mai.
“Giám đốc Tô, bọn họ.... Ông ta chỉ tay về phía hàng người đang đứng, vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tô Á Mai.
“Bớt lời.” Hai tiếng ngắn gọn chặn đứng sự tò mò của ông ta.
Điều chỉnh lại thái độ, trưởng phòng nhân sự kính cẩn hỏi:
“Giám đốc Tô, cô gọi tôi tới đây là có yêu cầu gì sao?”
“Đường Nhã Phương tới công ty làm việc được mấy năm rồi?” Tô Á Mai hỏi.
Nghe thấy hỏi tới Đường Nhã Phương, trưởng phòng nhân sự sững người vài giây, sau đó thành thật trả lời:
“Hai năm ba tháng”
Tô Á Mai gật đầu. “Vậy thì ông quay về tính lương của Đường Nhã Phương cho rõ ràng, kể từ mai trở đi cô không cần phải tới đây làm việc nữa!”
“Hả?” Trưởng phòng nhân sự nhất thời không phản ứng kịp.
“Tôi nói để Đường Nhã Phương rời khỏi công ty!” Tô Á Mai mất kiên nhẫn nhắc lại một lần nữa.
“Nhưng..." Trưởng phòng nhân sự bối rối xoa đầu.
Thấy điệu bộ chần chừ của ông ta, Tô Á Mai càng thêm tức giận: “Còn ngây người ở đó làm gì nữa? Không mau đi làm đi.” Đối mặt với sự tức giận của cô ta, trưởng phòng nhân sự run rẩy nói:
“Ngoại trừ tổng giám đốc, không có ai được phép sa thải Đường Nhã Phương”
“Cái gì cơ?” Tô Á Mai hoàn toàn không ngờ rằng quả nhiên có chuyện như vậy. “Ai là người quyết định điều này?” Tô Á Mai hỏi tiếp.
“Đó là quy định mà tổng giám đốc Thẩm đã thêm vào bản hợp đồng của Đường Nhã Phương.
Dưới cái nhìn gay gắt của Tô Á Mai, giọng nói của trưởng phòng nhân sự ngày càng nhỏ hơn. Đây rõ ràng là lỗi của tổng giám đốc, tại sao lại đổ lên đầu ông vậy? Ông ta cảm thấy vô cùng oan ức.
Tô Á Mai giận dữ nghiến răng, lại là Lương Phi Mạc! Lần trước nếu không vì sự xuất hiện đột ngột của anh ta, cô đã có thể đuổi Đường Nhã Phương ra khỏi Thời Đại từ lâu rồi. Bây giờ quả nhiên còn đặt ra thứ quy tắc như vậy, rõ ràng là đang muốn gây rắc rối với cô đây mà.
Trưởng phòng nhân sự dè dặt nhìn vào biểu cảm gương mặt u ám của Tô Á Mai, cảm giác như bản thân đang nằm trên họng súng. Lạc Bích Nguyệt cùng những người khác đều nghe thấy những lời mà trưởng phòng nhân sự vừa nói, ai nấy đều lo lắng hụt hẫng nhìn nhau. Vốn tưởng rằng ván cờ này họ đã nắm chắc phần thắng, vậy mà không ngờ rằng tình thế quả nhiên lại bị lật ngược như vậy.
Phía bên kia giông bão ùn ùn kéo tới, còn Đường Nhã Phương và Tổng An Nhi ở bên này tươi cười vui vẻ dưới nắng trời ấm áp.
“Thật không ngờ rằng Thẩm Mộ Phi quả nhiên cũng biết đề phòng trước hiểm hoạ xảy ra. Tống An Nhi tỏ vẻ ngưỡng mộ trước tài thiên đoán của Thẩm Mộ Phi.
Đường Nhã Phương liếc mắt nhìn cô: “Tất nhiên rồi, cũng phải nghĩ xem là em họ của ai nữa chứ!”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của cô, Tống An Nhi bật cười thành tiếng:
“Đúng đúng đúng, là em họ tốt của cậu và tổng giám đốc Lục nhà cậu”
Đường Nhã Phương nhếch mày, nụ cười trên môi ngày càng rạng rỡ. Thực ra Đình Vỹ đã nói với cô chuyện này từ trước đây rồi, do vậy cô mới dám tự tin đối đầu với Tô Á Mai như vậy. Lần này, Tô Á Mai ắt hẳn sẽ vô cùng tức giận.
“Ông quay về làm việc đi.” Tô Á Mai kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng, quay sang nói với trưởng phòng nhân sự.
Sau khi “Ừm” một tiếng, ông ta không chút do dự vội vàng rời đi, dù sao thì ông cũng đã muốn rời khỏi đây từ lâu rồi. Tô Á Mai ngước mắt nhìn lên Đường Nhã Phương, cô không hề tỏ ra yếu đuối, vẻ mặt đắc ý đầy tự hào. Tô Á Mai nắm chặt tay, nghiến chặt răng, chậm rãi đi tới trước mặt Đường Nhã Phương. Cô ta lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, giọng nói có phần u ám:
“Đường Nhã Phương, đừng quá tự cao về bản thân sớm như vậy, rồi sẽ có ngày tôi khiến cô phải cút khỏi Thời Đại.”
Đường Nhã Phương nhẹ giọng nói: “Tôi luôn chờ tới ngày đó.”
Lần này, Tô Á Mai lại là kẻ thua cuộc, nỗi căm phận của cô ta dành cho Đường Nhã Phương ngày một lớn hơn.
Cuộc chiến xảy ra trong giờ nghỉ trưa đã hại Đường Nhã Phương và Tống An Nhi không có thời gian để ăn trưa, chỉ còn cách ngâm yên mạch và ăn bánh quy cho qua bữa.
“Những ngày qua thật sự khó sống mà.” Tống An Nhi ngậm ngùi cắn một miếng bánh, vẻ mặt bất lực.
“Có chuyện gì vậy?” Đường Nhã Phương không hiểu tại sao cô lại than thở như vậy.
Tống An Nhi thở dài một tiếng, duỗi tay đặt lên bàn.
“Mình nghĩ vận hạn của chúng ta năm nay thật quá đen đủi rồi, hôm nào rảnh rỗi chúng ta phải tới tìm thầy bói xem năm nay có phải là năm hạn hay không.”
Nghe thấy vậy, Đường Nhã Phương bật cười, cô đùa nói:
“Không ngờ cậu cũng tin vào những thứ nhảm nhí này.
“Không phải tin, mà là xui xẻo đến mức khiến mình không tin không được.”
Nhã Phương bị chồng sắp cưới phản bội, liên tiếp bị người khác hãm hại, còn cô thì sao, cũng bị phản bội bởi một tên cặn bã, bố mẹ thì bị đóng khung vì tội tham nhũng và bị tổng vào tù. Nghĩ tới đây, Tống An Nhi tự cười bản thân:
“Nhã Phương, chúng ta quả là một cặp chị khó em khó rồi đấy!”
Đường Nhã Phương cười nói: “Đúng vậy, chị khó em khó.”
“Không đúng!" Tống An Nhi đột nhiên ngồi thẳng người. “Nhã Phương, cậu may mắn hơn mình, cậu còn gặp được tổng giám đốc Lục, còn mình ư, không có gì hết.
Khi nói tới đây, hình bóng của người đàn ông ấy lại vô tình hiện lên trong trí não của cô, cô vội vàng lắc đầu nguầy nguậy, muốn xua tan tất cả về anh ta. Sau đó, cô thở dài một tiếng, thật sự đáng sợ, sao cô có thể nghĩ tới anh ta được chứ? Hành động nhỏ của cô vô tình lọt vào mắt của Đường Nhã Phương khiến cô cảm thấy có chút buồn cười:
“Cậu sao vậy Tống An Nhi?”