Vừa đảo mắt một cái mà đã đến bảy giờ tối, buổi họp mặt thường niên của Công ty giải trí Thời Đại cũng mở màn trong sự bầu không khí tưng bừng và náo nhiệt.
Tối đó, buổi tiệc được bố trí đầy tráng lệ với những đóa hoa tươi, rượu vang đỏ, bánh ngọt dưới ánh đèn sáng rỡ, lễ tân tiếp khách hết dẫn nghệ sĩ này đến nghệ sĩ khác đi vào.
Trong số những người này có nữ diễn viên trẻ đang nổi, cũng có những diễn viên rất được người hậm mộ tin yêu, ngoài ra còn có các ca sĩ nổi đình đám nữa.
Mỗi người bọn họ đều ăn mặc chỉnh chu lộng lấy, trên người là bộ lễ phục hàng hiệu đắt đỏ sặc sỡ loá mắt. Những bữa tiệc nào hoành tráng mà phô trương như thể luôn thu hút rất nhiều sự chú ý.
Trong hội trường đông nghịt người, các thanh niên tài tuấn và các cô gái xinh đẹp cầm ly rượu Champagne, mặc lễ phục, tụ tập đứng đấy chuyện trò vui vẻ. Nhìn từ lời nói và cử chỉ của họ, không khó để nhận ra họ không hề thua kém những người trong giới thượng lưu
Vào tối nay, Đường Nhã Phương cũng chăm chút cho mình.
Mái tóc dài của cô được búi lên cao thật đoan trang và ưu nhã, trên lỗ tại là chiếc khuyên tai lấp lánh, trang điểm nhẹ mà tinh xảo, kết hợp với bộ lễ phục trắng đen đơn giản ấy thì toàn thân cô toát lên vẻ quyến rũ mà thanh thuần, cao quý mà không phô trương. Khí chất đầy mâu thuẫn ấy đã khiến mọi người phải nhìn chăm chú vào cô.
Gần như mọi cô gái hay phụ nữ ở đây đều dùng hết tất cả vốn liếng để ganh đua sắc đẹp, trong đó không thiếu vẻ gợi cảm, quyến rũ, nóng bỏng, thanh thuần, đáng yêu... Mặc dù Đường Nhã Phương ăn mặc đơn giản, nhưng vì cô có khí chất xuất chúng nên sự tồn tại của cô đã trở nên rất đặc biệt, có thể nhận thấy điều đó từ việc những người xung quanh không ngừng đưa mắt liếc nhìn cô.
Trong đó còn có thể nhìn thấy có một vài người đàn ông ngơ ngẩn trước vẻ đẹp của cô, thậm chí có người đang có ý định tiến lên bắt chuyện.
Sau khi kiểm tra hội trường xong, Tống An Nhi cũng thay bộ đồ lễ phục đi đến bên cạnh Đường Nhã Phương, nói: "Tối nay nhiều người tới quá chừng."
Hai người đều đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa, các vị khách cuồn cuộn kéo vào không dứt, xung quanh thì lấp la lấp lánh ánh đèn flash, bởi vậy có thể thấy được Công ty giải trí Thời Đại có mạng lưới giao thiệp rất khổng lồ trong giới giải trí. "Nhiều thật nhỉ, bên sảnh kí tên đủ ghế hết rồi chứ?" "Đủ rồi, vừa nãy mới điều thêm hai hàng qua... Ở?" Tống An Nhi đang nhìn về phía cửa ra vào của hội trường thì chợt dừng lại, bật thất.
Đường Nhã Phương thấy cô ấy như vậy thì không khỏi nghi hoặc, nhìn theo ánh mắt của cô ấy.
Ở lối vào của hội trường có hai người đi vào. Đó là hai người phụ nữ ăn mặc và trang điểm kĩ càng. Cả hai người trước người sau mà đi vào, người đi đăng trước mặc một bộ váy màu đỏ có cổ hình chữ V, lối thiết kế khoét sâu ngực làm nổi bật lên làn da tuyết trắng trước ngực cô, vòng eo nhỏ nhắn thước tha ấy cũng quyến rũ bất cứ ai nhìn vào mọi lúc mọi nơi, hiển nhiên là một người phụ nữ hấp dẫn đầy cá tính.
Còn về người đi ở đằng sau kia, cô ấy mặc một bộ lễ phục màu tím bó sát người, trang điểm tỉ mỉ, dáng người đồng hồ cát, ngũ quan hơi hướng sắc sảo động lòng người, cũng là một cô gái xinh đẹp khó thấy.
Hai người này đều rất nổi tiếng trong làng giải trí, không những đồng thời là hai nghệ sĩ trẻ được công chúng yêu thích mà còn là đôi bạn thân thiết trong ngành... Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly! "Ha ha, đúng là oan gia ngõ hẹp, xem ra đêm nay có trò hay để xem rồi." Đường Nhã Phương híp mắt, vẻ mặt thoảng có chút nghiền ngẫm.
Nếu Chu Như Ngọc cũng ở đây thì bọn người hà tiện này xem như đủ số rồi.
Tổng An Nhi cũng lạnh lùng cười, vì là bạn thân của Đường Nhã Phương nên cô ấy cũng có mối thù với mấy người phụ nữ này.
Đường Nhã Phương gật đầu, vừa định mở miệng thì đột nhiên nhìn sang về phía cửa vào náo nhiệt, lẩm bẩm: "Cậu nói trúng phóc, uầy, anh ta tới rồi kìa."
Vừa dứt lời, hai người đã thấy ngoài kia lại xuất hiện hai bóng người, một nam một nữ.
Nam thì hiền hòa ấm áp như gió xuân, nữ thì xinh đẹp nóng bỏng như lửa, hai người thân mật tay trong tay mà xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Hai người này chính là Chu Như Ngọc và Vi Vịnh Phong! "Cùng một lúc mà phải gặp nhiều khuôn mặt khiến người ta căm ghét như vậy, thật là sôi máu quá đi mất.
Lướt mắt nhìn mấy người kia, Tổng An Nhi nhịn không được cảm thán một câu.
Đường Nhã Phương nghe cô ấy nói vậy thì bật cười, rất đồng ý mà gật đầu: "Sôi máu lắm."
Tống An Nhi bất đắc dĩ liếc cô một cái, nói: "Bỏ đi, đừng để ý tới bọn họ. Đi thôi, chúng ta qua bên kia ăn chút gì đi, sáng giờ bận rộn đến tận trưa, bữa tối cũng chưa được ăn nữa!" "Ừ, tớ cũng thấy hơi đói bụng"
Đường Nhã Phương chuyển tầm mắt sang chỗ khác, không từ chối mà đi theo Tổng An Nhi.
Hai người vừa đi thì Cao Mỹ Kiều và Hoàng Hương Ly bên kia cũng nhìn sang, nói: "Hì, tình địch cũ đây mà, hình như gần đây nổi tiếng lắm, sao không qua chào một tiếng thế?" "Không có hứng thú" Người phụ nữ kia cũng không phải đèn đã cạn dầu.
Cao Mỹ Kiều lắc đầu, nét mặt nhìn như không vui lắm nhưng trên thực tế cô ta vô cùng muốn né tránh việc phải đối đầu chính diện với Đường Nhã Phương.
Vào đợt phỏng vấn lần trước, cô ta đã từng thấy được sự lợi hại của Đường Nhã Phương lợi hại. Cô càng ngày càng khó chơi hơn kể từ khi làm phóng viên. Cao Mỹ Kiều cảm thấy, chủ động kiếm chuyện cũng không phải hành động sáng suốt gì.
Bài học đẫm máu mà Chu Như Ngọc đã nhận vẫn còn trong kí ức. "Sợ cái gì, chỉ là một phóng viên nhỏ bé thôi mà, cho dù năng lực của cô ta mạnh thế nào đi chăng nữa thì cô ta cũng không thể giương oai ở đây đầu. Hơn nữa, cậu xem người ở đằng sau kìa?"
Hoàng Hương Ly vừa cười chỉ chỉ Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc sau lưng mình: "Bây giờ người phụ nữ họ Chu đó hận Đường Nhã Phương đến chết, nói không chừng buổi họp mặt thường niên vào tối nay của Công ty giải trí Thời Đại sẽ rất chơi vui đấy." "... Nghe cậu nói vậy, tớ cũng thấy hơi có hứng thú. Nhưng mà trước lúc đó, chúng ta nên đi chào hỏi đàn anh trước đã
Cao Mỹ Kiều cười cười, dẫn đầu tiến về phía Vi Vịnh Phong, bên trong đi mắt đã đeo kính áp tròng là một sự mê luyến khó mà nói rõ. "Đàn anh."
Không lâu sau, Cao Mỹ Kiều đã đi đến trước mặt Vi Vịnh Phong và Chu Như Ngọc, khóe miệng nhoẻn lên, trông rất hiền lành nhã nhặn. "Mỹ Kiều, em cũng tới đây sao?" Vi Vịnh Phong nở nụ cười đáp lại, đồng thời khẽ gật đầu với Hoàng Hương Ly bên cạnh Cao Mỹ Kiều xem như chào hỏi. "Tổng giám đốc Phong, đã lâu không gặp, anh vẫn đẹp trai như thế nhỉ, thảo nào Mỹ Kiều nhà chúng tôi luôn nhớ mãi không quên!"
Hoàng Hương Ly nhếch môi cười đầy quyến rũ, cô ta như chỉ đang nói giỡn trêu chọc, không hề để ý bên cạnh còn có Chu Như Ngọc.
Sắc mặt Chu Như Ngọc hơi biến đổi, đáy mắt hiện lên vẻ tức giận.
Mặc dù tiếng tăm của Vi Vịnh Phong đã không còn được như trước đây nhưng ở anh ta vẫn có sự nhu hòa đầy dịu dàng, vừa có tiền vừa đẹp trai, rất nhiều người phụ nữ vẫn còn nhiệt liệt hâm mộ anh ta.
Nhưng Chu Như Ngọc cũng chỉ giận mà không dám nói gì, dù sao hai người trước mắt cũng từng giúp cô ta một chút vào lúc cô ta ra mắt công chúng lần nữa, mặc dù cái giúp đỡ đó cực kỳ không có ý nghĩa. "Cậu nói cái gì thế, Như Ngọc đã kết hôn với đàn anh rồi mà." Cao Mỹ Kiều trừng Hoàng Hương Ly một cái, giả bộ tức giận, chợt cười cười xin lỗi Chu Như Ngọc: "Như Ngọc, cô đừng nghe Hương Ly nói bậy, cậu ấy thích đùa lắm, cô đừng để bụng nhé." "Sao tôi lại để bụng chứ, tất cả mọi người đều là bạn bè mà" Chu Như Ngọc cười lắc đầu, làm ra vẻ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng ý cười lại không với được tới đáy mắt.
Cao Mỹ Kiều không dây dưa ở vấn đề này mãi, chuyển sang chủ đề khác: "Không ngờ đàn anh và Chu Như Ngọc cũng tới, tối nay náo nhiệt quá, còn có không ít tiền bối trong giới nữa." "Đúng vậy, quả thật là có không ít người cùng ngành giải trí với chúng ta.
Đôi mắt của Chu Như Ngọc hơi nóng lên. Nửa