Chương 32: Võ giả đều là người tốt
"Hô! Cuối cùng cũng đột phá tiên thiên cảnh giới."
Thanh Phong quyền đầu nắm chặt, nhắm mắt mà cảm nhận từng dòng năng lượng cuồn cuộn chảy trong người.
Ánh mắt hoài niệm nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm.
Gió nhẹ vi vu thổi.
Hít một hơi thật sâu, Thanh Phong nhếch miệng cười.
Ở cái nơi lạ lẫm này cũng được một năm rồi, cảnh giới cứ ngày qua ngày tự động tăng tiến, yên tĩnh cùng vắng vẻ hiu quạnh đến thấu vào tâm.
Cước bộ chận rãi tiến đến mội khu đất nhô cao, Thanh Phong không nói câu nào mà ngồi xếp bằng xuống, tĩnh tâm đả tọa, ngước mắt nhìn lên sừng sững gần đó hai tấm bia đá.
Hoang.
Cô.
Một canh giờ thoáng cái đã trôi qua.
Lắc đầu nhẹ một cái, Thanh Phong thở dài.
Thật sự lĩnh ngộ thâm ý bên trong khó trong khó, ảo trong ảo, không thể nhẹ nhàng mà nắm bắt được.
Nhìn lên như vậy hàng ngàn lần, động tác lắp đi lặp lại đến quen thuộc cũng không nhìn ra một chút ảo diệu nào.
Nếu cứ như vậy ngoại trừ cảnh giới tự động đề thăng cùng thân thủ khá hơn ra thì hắn chắc cũng chẳng thu hoạch được gì.
Ngày qua ngày, sáng luyện quyền, chiều lên tham ngộ, tối rèn thể lực.
Ba năm sau, Thanh Phong đột phá tiên thiên tiến vào luyện khí.
Oanh! Trong đầu cánh cửa khúc mắc như chợt mở rộng, như gông cùm xiềng xích bị phá bỏ, Thanh Phong cười lớn.
Hoang một chữ này, hắn đã nhập môn.
Khám phá ra được một tia bí mật của Hoang Cổ thánh thể, bốn từ chói lóa uy áp.
Năm năm sau nữa, Thanh Phong cảnh giới đột phá luyện khí ngũ trọng.
Hắn lĩnh ngộ thành công một phần chữ Cô.
Tham ngộ ra đạo của mình.
Vô tình đại đạo.
...
A! Từng cơn đau nhói truyền đến từ mỗi một cái bộ vị lôi kéo Hắc Liên thanh tỉnh trở lại, đôi mắt chậm rãi mỡ ra nhìn thấy tất cả khung cảnh.
Nhàn nhạt mùi thuốc, hương khói bồng bềnh bay xen lẫn với vẻ cũ kĩ của từng bức tường hiện ra mờ ảo.
Xập xệ căn nhà, Hắc Liên hắn đang ở trong đó, trên một cái giường gỗ nhỏ phủ đầy rơm.
Tay trái run rẩy giơ lên nhìn, Hắc Liên một trận kinh ngạc.
Quanh người hắn ngoài cơn đau còn truyền đến một cảm giác nho nhỏ như được bao bọc bởi lớp vải quấn quanh.
Hắn chưa c·hết.
Ai...ai cứu hắn.
Ánh mắt cố gắng đảo quanh tìm ra câu trả lời.
Chỉ thấy một âm thanh già nua vang lên phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây: "Ngươi nên cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống đấy."
Hắc Liên giật mình liếc mắt nhìn sang.
Một lão già râu tóc bạc phơ, khuôn mặt nếp nhăn hiện ra hằn sâu xuống, theo áo nâu cũ kĩ bên ngoài càng làm tôn lên vẻ hiền hòa khó có được.
Hắc Liên cố nín nhịn cơn đau mà nói:
"Ông là người đã cứu ta."
Lão già nhàn nhạt lắc đầu, lão nhẹ nhàng cười:
"Ta không cứu ngươi, người cứu ngươi là A Mẫn, nó là một nha đầu tinh nghịch, bây giờ chắc cũng sắp về rồi."
Chỉ thấy không lâu sau đó, từ bên ngoài truyền đến từng tiếng bước chân nhỏ vang lên liên tục.
"Lão Hắc, ta về rồi đây."
Một nha đầu tầm mười ba, mười bốn tuổi tươi cười từ bên ngoài chạy xộc vào, nha đầu này nhìn thấy Hắc Liên đang thanh tỉnh không phải kinh hô:
"A, võ giả đại nhân tỉnh rồi."
Nàng hào hứng đặt chồng thuốc lên bàn mà tiến lại chỗ Hắc Liên, ánh mắt không giấu nổi tò mò cùng hâm mộ nhìn xuống.
Lão Hắc chỉ ho nhẹ một tiếng như để nhắc nhở, lão cười nói:
"Võ giả người, ngươi nên cảm thấy may mắn vì A Mẫn vô tình tìm được ngươi trong mép ngoài bìa rừng. Nếu để lâu hơn nữa chỉ sợ với v·ết t·hương đó ngươi cũng không qua khỏi đâu." Lão chép miệng một cái.
"Ta còn có chút việc phải làm, A Mẫn chăm sóc tốt cho hắn đấy." Lão Hắc nặng nhọc đứng lên, bước từng bước ra khỏi ngôi nhà.
Nhìn một màn này, Hắc Liên nhìn A Mẫn nhàn nhạt hỏi:
"Nha đầu, sao muội lại cứu ta, muội không sợ nguy hiểm sao."
A Mẫn che miệng tủm tỉm cười, nàng thật thà hoài nhớ lại:
"Võ giả đại nhân..."
"Gọi ta là võ giả ca ca đi..." Hắc Liên không vui nhắc nhở.
"Võ giả ca ca có vẻ sức vẫn còn tốt lắm, mà võ giả ca ca làm ta nhớ đến những năm trước đây."
Hắc Liên tò mò hỏi: "Những năm trước đây???"
A Mẫn nhanh chóng kể lại, trong giọng nói không giấu được vẻ ngưỡng mộ, cùng sùng kính:
"Lúc đấy, ta cùng thúc thúc của mình đi đến Minh Hi thành để buôn bán, trên đường đi thuận lợi cho đến lúc trở về, chúng ta gặp phải đạo tặc, bọn họ rất dữ tợn, nhiều người còn muốn g·iết cả thúc thúc và ta, nhưng rất may một vị võ giả cường tráng chạy ra cứu giúp, đánh đuổi đạo tặc, nhờ đó ta cùng thúc thúc mới có thể trở về Đào Nguyên thôn."
"Chỉ có vậy mà làm cho muội sùng kính tới mức đó." Hắc Liên kinh ngạc nói.
"Không, khi thôn muội gặp một trận mất mùa, chính những vị võ giả đó đã ra tay bắt vô số yêu thú cung cấp thịt giúp cả thôn làng chống trọi được với mùa đông đói rét. Và còn rất nhiều lần nữa..."
A Mẫn nở một nụ cười tươi, giọng nói ấm áp đến cực điểm:
"Võ giả trong mắt muội họ đều là những người tốt bụng, huynh là võ giả thì huynh cũng tốt bụng."
"Vậy sao..." Hắc Liên chỉ vỏn vẹn đáp lại một câu.
Như chợt nhớ ra cái gì mà Hắc Liên vội vàng hỏi:
"A Mẫn quần áo này là..."
"Đây là quần áo lão Hắc đưa cho muội để mặc cho huynh." A Mẫn nhanh chóng nói, bất ngờ nàng vỗ trán như nhớ ra cái gì.
"Đúng rồi, còn có cả mấy cái túi kì lạ trên người huynh lúc trước."
Hao một chút tâm tư, rốt cuộc A Mẫn cũng tìm được, mang đến đặt ngay bên cạnh Hắc Liên.
Hắc Liên nội tâm một trận thở phào, may mắn đồ vật chưa mất, nếu không hắn đúng là táng gia bại sản, trở thành kẻ ăn mày.
Bất chợt Hắc Liên nhếch miệng cười, vẻ mặt ẩn sau lớp vải vặn vẹo biến dạng:
"A Mẫn, muội có muốn nghe một chút về thế giới võ giả không, lại gần đây ta kể cho nghe."
"Có!" A Mẫn vui mừng hí hứng bước đến sát đầu giường ngồi xuống, vẻ mặt mong chờ hiện rõ.
Rắc! Một thủ trưởng to lớn nhanh như thiểm điện bắt lấy cổ A Mẫn, năm ngón tay lực đạo dồn xuống theo thời gian ngày càng siết chặt lại.
A a a a! A Mẫn miệng liên tục phát ra loạn ngữ, hai mắt trợn ngược, vẻ mặt dần đỏ ngàu lên, nước miếng từ miệng không ngừng trào ra, tay chân loạn xạ vùng vằng.
Hắc Liên nặng nhọc ngồi bật dậy, hắn phát sinh hung tàn tiếng cười:
"Tiểu muội muội, đúng là võ giả rất tốt bụng, nhưng đó chỉ là một góc băng sơn thôi, còn lại muội dưới âm phủ mà hỏi diêm vương đi."
Trong đầu câu thông bất diệt thần ấn, ngay lập tức hai mươi đạo xúc tua vàng óng chui ra khỏi ngực Hắc Liên đâm xuyên qua da thịt của A Mẫn, huyết nhục cùng xương cốt không ngừng co rút lại.
Hai mắt A Mẫn chẳng chịt tơ máu, một chút màu tím nhạt trên khuôn mặt dần xuất hiện, nhưng cơn đau như rút ra xương tủy mãnh liệt h·ành h·ạ, thống khổ trạng thái trào dâng.
Theo thời gian chuyển rời, A Mẫn chống cự ngày càng yếu ớt, rốt cuộc theo đạo xúc tua cuối cùng rút về, cả thân hình nhỏ bé hóa thành tro bụi, chỉ lưu lại mỗi một bộ quần áo còn vương vấn chút máu tươi.
Xé ra vải băng, Hắc Liên lộ ra khủng bố gương mặt, quyền đầu nắm chặt, ý niệm một lần nữa câu thông bất diệt thần ấn.
Ùng ục, ùng ục!
Từ những v·ết t·hương trên người, huyết nhục cùng xương cốt chậm rãi sinh trưởng ra.
...
"A Mẫn, nha đầu này rốt cuộc có chăm sóc chu đáo cho vị võ giả đó không nữa." Lão Hắc miệng lẫm bẩm, thân hình già nua chống gậy chậm rãi đi vào nhà.
Di! Lão Hắc kinh ngạc mà nhìn, phòng trống rỗng không có ai, ánh mắt nhìn xuống dưới giường bất chợt đồng tử lão co rụt lại.
Đúng lúc này một bóng đen từ phía sau lão xuất hiện.
Phốc nhẹ một tiếng, đầu cùng máu tươi tung bay vài vòng trên không trung rồi rơi xuống lăn lóc trên nền nhà.
Cả cơ thể mất đầu vô lực ngã xuống nền nhà, huyết điên cuồng trào ra.
"Thật đúng là khoái cảm." Hắc Liên nhếch miệng cười lạnh lẽo, tay phải vừa sinh trưởng khó khăn cử động, tay trái cầm một con dao bóng loáng.
Vẫn khung cảnh đó, kim sắc xúc tua vừa ra, t·hi t·hể khô héo hóa tro bụi.
Vận động một chút lành lặn thân hình, Hắc Liên chép miệng bước ra ngoài cửa, ảnh mắt thoáng âm u đảo quanh, bất chợt hắn nhếch miệng nở một nụ cười tà ác:
"Con mồi, khắp nơi là mồi ngon."
Một hồi huyết vũ bay lượn, gió tanh mưa máu, t·hi t·hể chồng chất hòa lẫn với thê thảm tiếng la hét.