Chương 2: Bắt đầu khảo trắc
Trung niên nam tử sau khi thu lại uy áp, mắt quét hết một lượt quảng trường, lạnh lùng nói ra:
"Tự giới thiệu ta là Trần Lâm đồng thời cũng là người chủ trì đợt kiểm trắc năm nay."
Ngay khi câu nói vừa dứt, không ngừng lục tục có người đứng lên, tuy nhiên vẫn còn rất nhiều người chưa hoàn hồn, mặc dù vậy Trần Lâm cũng chẳng bận tâm mà tiếp tục nói.
"Năm nay cũng như mọi năm là sẽ có hai đợt kiểm tra đó là kiểm trắc thiên phú và kiểm trắc ngộ tính."
Trần Lâm nhếch miệng cười: "Không cần nói chắc các ngươi cũng biết đợt kiểm trắc này quan trọng đến như thế nào đi."
Nói đến đây Trần Lâm dừng lại, ngước nhìn ra xa xăm, ánh mắt huyền ảo khó có thể nhìn thấu, rốt cục một lúc sau hắn cũng nói tiếp nhưng giọng trở nên trầm hơn:
"Lần kiểm trắc thiên phú này sẽ quyết định cực lớn tương lai của các ngươi. Là đạo bàng tự do bay lượn trên trời cao hay là chim sẻ sống chật vật dưới mặt đất đều do các ngươi quyết định."
"Ta chính thức tuyên bố đợt kiểm trắc năm nay được bắt đầu."
Oanh!!! Toàn trường trong nháy mắt tĩnh mịch rồi triệt để oanh động.
Bắt đầu rồi...
Cuối cùng thời khắc này cũng đến...
Hay lắm...
...
"Im Lặng!!!" Trần Lâm quát lớn.
Sau khi quảng trường không còn một âm thanh nào nữa, im phăng phắc, Trần Lâm mới nói:
"Ngồi xếp bằng tại chỗ, tâm thần thả lỏng, thư thái thoải mái, không căng thẳng."
Như đã biết từ trước, không ai dục ai, cẩn thận chọn một chỗ mà ngồi xuống, ngay cả Thanh Phong cùng La Hầu cũng không nói nhiều mà tuân theo.
Ừm!!! Trần Lâm vẫy tay ra hiệu cho đằng sau: "Mang Lên."
Ngay sau đó, hơn năm vị ăn mặc chiến giáp chỉnh tề cẩn thận khiêng ra một cái gương đồng khổng lồ.
Từng đừng nét cổ kính, như đã trải qua vạn năm tuế nguyệt mà thành, t·ang t·hương cùng cổ lão khí tức không ngừng tỏa ra khiến cho người ta nhìn vào cũng phải một trận rung động không nhẹ.
Trần Lâm không chậm trễ mà tiến lại, bàn tay gân guốc chắc nịch đặt lên mặt gương, chân nguyên trong đan điền điều động cuồn cuộn như giang hà chi thủy một dạng ào ào chảy vào bên trong gương đồng.
Cho đến khi Trần Lâm mặt mày trắng bệch ra động tác mới dừng lại, thu tay về, y đứng ra một bên điều động pháp quyết.
Ong!!!
Ong!!!
Nương theo lấy thanh thúy âm thanh vang lên, gương đồng chấn động nhè nhẹ đồng thời quanh thân có bạch sắc lưu quang chớp động, một cảm giác khó tả vô hình chung hình thành.
"Đi!!!" Trần Lâm quát lớn.
Ong!!! Theo tiếng nói rơi xuống, một đạo to lớn bạch sắc đám mây từ gương đồng bay ra bao trùm lấy toàn bộ người ngồi trên quảng trường, trong phút chốc đã chín phần bị bao phủ hoàn toàn.
Vào đúng lúc này vẫn yên tĩnh trên lầu các bất ngờ bay ra một đạo tia sáng nhanh đến kinh khủng vụt qua dung nhập vào gương đồng.
Hmmm!!! Hơn mười đạo khủng bố ánh mắt khác nhau từ xa cũng chú ý đến nhưng ngay sau đó nhận ra điều gì nên rút về.
Trầm Lâm cũng cảm nhận được điều gì đó khác lạ nhưng hắn không phải người ngu, ẩn ẩn đoán được nên vẫn giả vờ như chưa thấy, tự nhiên tiếp tục pháp quyết.
Khi bạch sắc đám mây bao phủ hết quảng trường cũng là lúc Trầm Lâm dừng động tác, nhanh chóng ngồi xếp bằng hô hấp thổ nạp ý đồ hồi phục lượng chân nguyên đã mất, nhiệm vụ của hắn đến đây là hết, không cần thiết phải tiếp tục hao phí thời gian để quan sát.
Độ khoảng năm phút sau, dị biến bất ngờ phát sinh.
Những đám bạch sắc đám mây bắt đầu lấy tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được co rút lại.
Một phần...
Hai phần...
Ba phần...
...
Chín phần...
Cuối cùng bạch sắc đám mây cũng đạt đến giới hạn tận cùng không thể co rút lại, ngay sau đó từng đoàn từng đoàn bất ngờ tách ra dung nhập vào đầu những người đang ngồi xếp bằng.
Tuy nhiên lượng bạch sắc đám mây dung nhập vào mỗi người lại khác nhau, nhiều hay ít khó đoán được.
Chỉ thấy kinh khủng hơn là gần một nửa lượng bạch sắc đám mây là bị Thanh Phong hút mất, hoàn toàn tự nhiên không gượng ép, thậm trí đến bên cạnh là La Hầu cũng chỉ khiêm tốn thu về một phần nhỏ càng không nói đến là những người còn lại, ít đến đáng thương.
...
"Tiêu tốn một viên cửu nguyên thánh thạch, hi vọng đừng để cho ta thất vọng, Thanh Phong."
...
Nếu như bên ngoài mọi chuyện vẫn cứ thế trôi qua thì lúc này Thanh Phong lại ở một trạng thái khó có thể diễn tả bằng lời.
Thoải mái nhưng không thoải mái.
Khó chịu nhưng không khó chịu.
Ta...
Là ai...
Ta ở đâu...
Thật lạ...
Mọi thứ như bao bọc bởi làn sương mù dày đặc mất hết phương hướng, không thể nhận biết, bên ngoài là một mảnh hư vô bóng tối bao trùm không thấy điểm kết thúc.
Thanh Phong cứ như vậy trầm luân trong mê muội, mơ mơ màng màng, cho đến khi hắn thấy một điểm sáng nhỏ ở phương xa.
Điểm sáng theo thời gian tăng trưởng ngày một to hơn, ánh sáng theo đó tỏa ra lan rộng ra xung quanh, xua tan sương mù, đuổi đi hắc ám, đưa mọi thứ hướng tới bình minh.
Thanh Phong cảm xúc cùng nhận biết một lần nữa quay lại phun trào.
Cố gắng mở ra đôi mắt nặng trĩu hạt, quang cảnh trước mặt dần dần hiện ra.
Trong xanh bầu trời, tươi mát cây cối cùng gió nhẹ không ngừng thổi qua. Một tòa địa đảo bốn bề là nước, mà Thanh Phong hắn lại đang ở trên một mỏm đá nổi lên cao ở chính giữa đảo.
Từ nơi này hoàn toàn có thể quan sát hết được toàn bộ khung cảnh trên đảo.
Thanh Phong nặng nhọc đứng dậy, ngón tay xoa xoa đôi mắt, khó chịu nói ra: "Quả nhiên như mẫu thân nói. Mà nơi này là đâu."
Ngó ngang ngó dọc đánh giá nhưng hắn hoàn toàn bất lực, không tìm ra manh mối nào cả.
Bất chợt vào đúng lúc này, trên bầu trời xuất hiện hai đạo bóng đen, lấy một tốc độ nhanh khủng kh·iếp bay về phía đảo.
Thanh Phong đồng tử co rụt lại, lông tóc dựng đứng hết lên, cả thân hình điên cuồng hướng ra xa mà tiến.
Không kịp, bóng đen quá nhanh, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mặt Thanh Phong.
Rầm!!! Một âm thanh trầm đục vang lên, đại địa ầm ầm chấn động nứt vỡ, sóng xung kích từ trung tâm lan tỏa ra xung quanh, khói bụi đất đá bay mù mịt.
"Ặc!!!" Thanh Phong căn bản không thể chống lại được lực đẩy, cả thân hình nhỏ bé bị gió cuốn bay ra xa vài mét đụng gẫy vô số thân cây mới dừng lại.
Chờ cho khói bụi dần tán đi, khung cảnh đẹp đẽ lúc trước bị tàn phá nặng nề, một vùng rộng lớn cây cối đất đá hóa xa mạc, nóng rực khí lưu quanh quẩn, mà chính giữa là hai đạo bóng đen hố to.
Theo ánh sáng chiếu đến hiện ra hai tấm bia đá tràn ngập t·ang t·hương cùng cổ xưa khí tức, không gian xung quanh ẩn ẩn có cảm giác tịch diệt.
Chật vật đứng lên, Thanh Phong biểu hiện vẫn bất biến, không hoảng sợ cùng lo âu, bình chân như vại.
Thân thể của hắn cứng rắn hơn bình thường rất nhiều, nhất lưu võ giả không phải đồ chơi, chút v·a c·hạm này nhằm nhò gì.
Khi ánh mắt của hắn vừa hiện lên trên một tấm bia đá bất ngờ một giọng nói già nua cổ lão vang lên, vọng khắp hư không, quanh quẩn bên tai Thanh Phong.
"Ngươi có mười năm để lĩnh ngộ hai chữ Hoang cùng Cô. Sau mười năm, tự động trục xuất khỏi nơi này."
Ong!!!
Âm thanh kết thúc Thanh Phong trong đầu gông cùm xiềng xích như bị phá bỏ hoàn toàn.
Ra vậy.
Ra là vậy.
Hắn hiểu rồi.
Thanh Phong cười nhạt lắc đầu: "Mẫu thân vẫn chưa nói hết cho ta, có lẽ là muốn ta tự tìm hiểu đi."
Mười năm bên trong có lẽ chỉ so với một giây bên ngoài.
Như mộng như ảo, thật giả khó phân, ai rõ ai minh, không biết được.
"Mười năm có là gì...Ta đã từng vô vị trải qua hơn ba mươi năm rồi." Thanh Phong ngũ vị phức tạp, ánh mắt thâm ảo nhìn lên bầu trời.
Đúng thế, hắn có một bí mật động trời, bí mật không thể cho ai biết được cho dù là người thân nhất của mình.
Thanh Phong hắn là một người xuyên việt giả, chuyện tưởng chừng như chỉ có trong tiểu thuyết nhưng bây giờ lại thành sự thật.
Hắn đã từng sống hơn ba mươi năm trên địa cầu, sống một cuộc sống nhạt nhẽo vô vị không cảm xúc.
Cho đến một ngày hắn vô tình c·hết đi mà xuyên đến đây.
Cố gắng chấp nhận, cố gắng sống sót, cố gắng ẩn nhẫn, đến nay đã mười năm có hơn.
Thật không dễ dàng gì.
Hoàng tộc đúng là hang rồng hang cọp, khắp nơi là nguy hiểm trùng trùng, sẩy chân một chút cũng vạn kiếp bất phục.
Thanh Phong cảm khái nhớ lại, bất chợt hắn cười lớn, ánh mắt chứa đầy chiến ý, quyết tâm sục sôi.
"Mười năm, được mười năm."