Chương 18: Tộc bỉ diễn ra (5)
"Điện hạ, tiếp ta một chiêu này." Trần Đông cất cao giọng, quyền đầu siết chặt lại, nghiêm túc đến cực điểm.
Chỉ thấy Trần Đông quyền đầu tụ lực nhằm hướng phía dưới nền sân mà đánh.
"Thạch sơn quyết, thức thứ hai, phản kích."
Rầm!!! Âm thanh đại địa chấn động, trầm thấp vang lên.
Mà theo âm thanh vang lên, Thanh Phong vô ý thức nhìn xuống dưới nền đá, con ngươi không tự chủ co rụt lại.
Ngay lập tức, không chậm trễ, Thanh Phong lấy đà nhảy lên không trung mà tại xung quanh vị trí hắn vừa nãy đứng bất ngờ bắn ra vô số đạo quyền khí, liên miên không dứt.
Như chỉ chờ có vậy Trần Đông trong nháy mắt bùng nổ một tốc độ kinh khủng, lao như tên bắn về hướng Thanh Phong, miệng cười lớn:
"Điện hạ, trên không trung xem ngài di chuyển kiểu gì."
Khi Trần Đông còn cách Thanh Phong đúng nửa mét khoảng cách, Thanh Phong bất chợt cười nhạt một cái:
"Sao phải di chuyển, ngươi tự mình nộp mạng thì đừng trách ai."
Đón lấy sự chờ đợi của mọi ánh mắt là Thanh Phong hít sâu một hơi, chân khí trong đan điền khuấy động bao phủ lấy hai tay.
Rầm!
Rầm!
Rầm!
...
Hàng ngàn hàng vạn quyền ảnh trong nháy mắt bùng nổ, rơi hết vào trên thân trên mặt trên tay của Trần Đông.
Mỗi một cái bộ vị trong phút chốc phải chịu tải lên một áp lực khổng lồ.
Trần Đông như một viên bạn, cả người lao bắn xuống dưới võ đài, lộn thêm vài vòng nữa mới chịu dừng lại.
Da phá toái, mặt mày thâm tím, dập nát, màu đầm đìa khắp người, mắt trợn trắng mất đi ý thức.
Thảm trạng cũng không hơn cái này là bao.
Nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, Thanh Phong ngữ điệu bất biến nói ra:
"Còn ai lên."
Bên dưới giờ đây một mảnh c·hết lặng.
Hung bạo như thế còn ai dám lên.
Mà lên thì không khác gì là bị biến thành bao cát mặc cho Thanh Phong luyện quyền.
Năm phút thời gian nhanh chóng trôi qua, bất chợt một nữ tử thân hình ẻo lả thướt tha tiến lên, nàng mỗi một bước di chuyển là đều để lại một khung cảnh đẹp tựa như mơ.
Nữ tử này lên võ đài ngay lập tức chắp tay xưng tên, miệng cười nhẹ nhàng:
"Ta, Trần Hồng Ái, võ giả hậu thiên tam trọng, mong Thanh Phong điện hạ chỉ giáo."
Chưa chờ cho Thanh Phong đáp lại, Hồng Ái cười duyên một cái:
"Thanh Phong điện hạ có vẻ thân pháp rất điêu luyện không ai bì kịp, nhưng vừa hay ta cũng là tu luyện thân pháp, mong ngài chỉ điểm cho một hai."
Nói xong, Hồng Ái trong đan điền khuấy động, pháp quyết trong đầu lẩm nhẩm đọc, ngay lập tức nàng di chuyển nhanh đến phía Thanh Phong, từng đạo tàn ảnh theo đó được hiện ra.
Chẳng mấy chốc trên võ đài đã tràn ngập thân ảnh của Hồng Ái.
Thanh Phong nhìn một màn này nhưng nội tâm không hề dao động, lạnh lùng nói:
"Không tệ, thân pháp của ngươi rất tốt, phi thường tốt, ta cũng không thể nhìn ra đâu là chân thân đâu là phân thân, có điều..."
Thanh Phong dừng một chút rồi phát ra hung tàn tiếng cười: "Ta không có thời gian để chơi với ngươi."
Hung tàn tiếng cười vừa dứt, Thanh Phong dồn lực vào tay, đấm một đấm xuống dưới nền đá.
Một lực đạo khổng lồ bùng phát, lan rộng ra xung quanh, đại địa một lần nữa ầm ầm chấn động, sóng xung kích một đòn quét ngang, phân thân của Hồng Ái không ngừng bị phá, tan biến liên tục.
Mười phân thân.
Chín phân thân.
...
Cho đến phân thân cùng vừa mất, Hồng Ái thân ảnh lộ ra hoàn toàn giữa võ đài, vẻ mặt của nàng không thể tin nổi vào mắt mình, hoàn toàn ngỡ ngàng.
Tuy nhiên trong phút chốc ngỡ ngàng chưa kịp hồi phục lại thì một đạo quyền ảnh từ phía xa gào thét mà tới, ngày càng gần.
Rắc!!! Một thanh âm tiếng xương vỡ vụn thanh thúy vang lên.
Mặt của Hồng Ái lõm xuống một đạo hố sâu, cả người bay như tên bắn xuống dưới đài, lấy một tư thế không thể tưởng tượng nổi mà tiếp đất.
Thân hình bây giờ...
Rất khó coi.
Còn đâu thiếu nữ xinh đẹp quyến rũ như lúc trước, nhan sắc hoàn toàn bị hủy hoại, tương lai phía trước e rằng mờ mịt nhìn không ra điểm cuối.
"Còn ai lên." Thanh Phong lạnh lùng nói ra, mặt tỉnh bơ, không hề bận tâm đến cảnh tượng vừa rồi.
Bên dưới giờ đây tất cả đều đang nín nhịn cơn phẫn nộ trong lòng.
Thiếu nữ xinh đẹp như thế đáng lẽ phải nâng niu từng chút một.
Vậy mà Thanh Phong hắn lại ra đòn dứt khoát hủy hoại đi nhan sắc của nàng, cái này không phải là không biết thương hoa tiếc ngọc thì là gì.
...
Tiếp theo đó chính là năm vị võ giả hậu thiên cảnh tam trọng lục tục lên võ đài đấu với Thanh Phong.
Toàn bộ đều là nam, không có một cái nào nữ.
Tuy nhiên tất cả dù lên trước hay lên sau kết cục vẫn là giống nhau, thất bại hoàn toàn.
Không thương thế trầm trọng chính là run sợ mà đầu hàng.
Thắng liên tiếp chính trận, Thanh Phong chiến ý ngày một lớn nhưng ý thức vẫn còn đấy nhanh chóng áp chế lại, chẳng mấy chốc lại bình thường trở lại.
Thanh Phong nhàn nhạt nói ra:
"Còn ai lên."
Đoàn người võ giả, trong một phút thời gian không ai lên tiếng, cho đến phút thứ hai, một vị nam tử mặt mày soái khí chậm rãi tiến lên.
Vị nam tử này ngay lập tức xưng tên:
"Trần Hình Vu, võ giả hậu thiên cảnh tam trọng, mong Thanh Phong điện hạ chỉ giáo."
Trần Hình Vu. Thanh Phong lẩm nhẩm danh tự này mà nội tâm một trận kinh ngạc.
Trong ngọc giản mà Ái Lệ đưa có nhắc đến tên này.
Là một cách tay phải đắc lực của Trần Bá Tượng, thực lực gần như không kém Bá Tượng.
Ngay mới vòng đầu đã gặp tên này.
Có chút gì đó không ổn.
Thanh Phong nghiêm mặt lại, không dám buông lỏng cảnh giác mà nhìn đối phương.
Hình Vu cười cười mà nhìn Thanh Phong, bất chợt từ trong túi trữ vật lấy ra một cây sáo trúc nhỏ, cùng cây sáo bình thường không khác nhau là mấy.
Nhìn một màn này, Thanh Phong nhíu mày càng sâu.
Trần Hình Vu, sở trường chính là dùng âm nhạc để đối đầu với đối thủ của mình, xem ra cái này không sai.
Mà dùng âm nhạc lại có phần khắc chế lại Thanh Phong, khi mà Thanh Phong thiên về sức mạnh cùng nhanh nhẹn.
Không để Thanh Phong chờ lâu, Hình Vu đưa sáo lên miệng, nhẹ nhàng thổi ra từng âm điệu lan tỏa ra không gian xung quanh.
Tiếng sáo thanh thúy vang lên, như vui vẻ như trầm ngâm, đìu hiu mà cô quạnh, không gian như một trận thăng hoa hòa vào tiếng sáo truyền đến tai từng người.
Thanh Phong lúc này âm trầm mà nhìn Hình Vu đang thổi sáo, thân hình bất động.
Không phải Thanh Phong không muốn t·ấn c·ông Hình Vu ngay mà thực sự chưa thể t·ấn c·ông được, linh cảm hắn mãnh liệt mách bảo rằng tiến thêm một bước coi như xong đời.
Tiếng sáo cứ như vậy vi vu thổi, kéo dài không dứt.
Bên dưới võ giả hoặc cả trên võ đài xung quanh không ngừng có người thẫn thờ người ra, ánh mắt trở nên vô thần.
Trên bình đài, kinh ngạc hơn là tiếng sáo không thể tiến nhập chu vi xung quanh bốn mét, hoàn toàn bị một bức tường vô hình chặn ở ngoài.
Nữ tử hồng y ngón tay gảy nhẹ một cái, ngay lập tức một tia âm thanh theo đó tiến vào quyện quanh ngón tay nàng, lưu luyến không dứt.
Ma Lang cùng Hắc Sư mặt vô b·iểu t·ình nhìn một màn này, ánh mắt chú ý chủ yếu lên người Thanh Phong.
Giờ đây Thanh Phong cũng gần như chìm vào trong tiếng sáo, nửa tỉnh nửa mê, không phân rõ thật giả.
Hình Vu thấy vậy chân khí càng truyền nhiều hơn vào cây sáo, âm thanh theo đó trở nên đề thăng mấy cái cấp bậc.
Nếu như lúc trước võ giả hậu thiên tam trọng ở xa còn chống lại được một hai thì giờ đây ngay lập tức bị tiếng sáo mê hoặc chìm vào trong mơ mộng.
Tiếng sáo kéo dài mười phút thì đột ngột ngưng lại, Hình Vu như cười mà không phải cười thu lại sáo vào trong túi trữ vật, ánh mắt hứng thú nhìn Thanh Phong ở trước mặt.
Tuy tiếng sáo đã dứt nhưng Thanh Phong vẫn trầm luân trong mê muội hoàn toàn không có cách nào thoát ra khỏi, đứng c·hết lặng tại chỗ.
Đúng lúc này, bất diệt thần ấn lại tỏa ra chói mắt quang huy, thần uy theo đó bắn ra từng tia sáng vàng óng phá tan mộng cảnh, lôi ý thức Thanh Phong trở lại.
Theo đó Thanh Phong hô hấp đều đều trở lại, giật mình mà tỉnh lại, lưng áo ướt sũng mồ hôi, ánh mắt toát lên vẻ không thể tin được mà nhìn Hình Vu.
Hắn bị chìm trong mộng cảnh bao lâu.
Vẫn như vậy, yếu đuối trước mộng cảnh mê dụ.
Hình Vu giọng nói nhẹ nhàng vang lên, ý tứ như ẩn như hiện:
"Thanh Phong điện hạ, một khúc này gọi là Luân hồi ca, hy vọng ngài không chê cười."
Thanh Phong lạnh lùng đáp lại: "Chân khí của ngươi có lẽ đã gần cạn kiệt rồi đi."
Hơi giật mình một cái nhưng Hình Vu vẫn cười cười: "Đúng thế, nhưng ngài vẫn chưa nhận ra gì sao."