Giang Dã nhếch mép: "Lâu rồi không gặp, bạn gái cũ."
Vừa lúc Giang Tư Nhu lấy đồ xong quay lại. Nào là túi lớn túi nhỏ, còn có cả đồ ăn vặt, tôi vội vàng nhận lấy giúp cô ấy.
Giang Tư Nhu nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi, vẻ mặt ngây thơ giới thiệu: "Xinh gái chứ? Bạn cùng phòng của em."
"Anh trai tớ hồi cấp 3 cũng từng học ở Hàng Châu, hai người đã gặp nhau chưa?"
Tôi còn chưa kịp mở miệng.
Giang Dã thản nhiên đáp: "Chưa từng gặp."
Nói xong, liền lên xe đi luôn.
Gặp lại mà anh ta giả vờ không quen biết cũng bình thường. Dù sao anh ta cũng không làm gì sai, tôi là người đơn phương chia tay.
Tôi không có cảm xúc gì đặc biệt.
Ngược lại, Giang Tư Nhu tức giận trừng mắt nhìn đuôi xe.
"Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy bị bệnh đấy."
"Anh cậu cũng học Đại học Bắc Kinh à?"