Yên Tử nuốt vài ngụm nước miếng, tay run run mở cửa ra, trước mắt là Thụy Ân với vẻ mặt đen như lọ nồi, giống như lúc nào cũng có thể nhàu tới ăn tươi nuốt sống cô.
Yên Tử: " Ân....Ân lão sư? Chị tìm em? "
Thụy Ân: " Không tìm cô thì tìm ai? Tránh ra coi! ''
Tự nhiên đẩy người ta à, em biết là tìm em rồi, chứ không tìm em vậy gõ cửa làm gì? Cái quan trọng là nửa đêm nửa hôm tìm người ta làm gì á? Đừng nói là chị ấy phát hiện ra mình lén lút đột nhập phòng chị ấy nha? Éc, chết mẹ rồi, chẳng lẽ chị ấy tới đây để vấn tội?
Vội vàng nhìn qua Thụy Ân, lúc nãy không để ý, bây giờ nhìn lại mới thấy, trên tay của nàng còn mang theo cái túi nilon đen hù, ai biết được bên trong có cái gì, dao găm, lựu đạn, súng ống,.... Lạng quạng là bị ẽm bắn cho chết queo.
Thụy Ân đã ngồi an toạ từ đời nào rồi, mà Yên Tử vẫn còn chưa thấy bóng dáng. Nhìn lại mới thấy người kia vẫn còn đang đứng chết trân ngoài cửa.
- _-°°°°
Nãy quên nhìn, giờ nhìn lại mới phát hiện Yên Tử ăn mặc quá trời ' kín đáo ' luôn, nhất thời Thụy Ân đỏ mặt. Ờ thì cho dù thế giới có hiện đại tới cỡ nào, tư tưởng có cởi mở đến bao nhiêu, thì ai nhìn thấy một con mắm nửa hở nửa che như vầy, thì có nước mà phun máu mũi.
Ánh mắt đảo qua, cũng nhờ Yên Tử ăn mặt quá phong phanh, nên Thụy Ân mới có thể phát hiện, không chỉ trên tay mà hai chân của cô cũng bị trầy sướt, chỗ bầm tím, chỗ thì lại rướm máu ra. Mặt Thụy Ân bắt đầu trầm xuống, trong lòng không biết tại sao lại chua chua. Giống như lúc nãy khi ở phòng khách thấy được Yên Tử bị thương, nàng cũng có cảm giác giống như vậy, thật sự là khó chịu, rõ ràng là nàng và Yên Tử không biết nhau cơ mà?
Thụy Ân: " Còn đứng đó làm gì? Mau lại đây! "
Hắng giọng một cái, Thụy Ân đảo mắt qua nơi khác, nàng không muốn Yên Tử phát hiện ra sự bất thường của mình.
Yên Tử: " A? Ồ! "
Ngáo ra một lúc, Yên Tử mới kịp phản ứng lại, đi tới giường ngồi xuống, cách Thụy Ân một khoảng không xa không gần. Tự nhiên thấy mát mát, nhìn lại mới biết mình ăn mặc phong phanh cmnr, vội vàng túm lấy mền che che đậy đậy, tỏ vẻ như ta đây là gái nhà lành mới vừa bị hiếp xong.
Thụy Ân: " Che gì mà che? Tôi thấy hết rồi. "
- _-•••
Biến thái!
Đột nhiên bị giật cái mền ra, trong đầu Yên Tử lúc này đột ngột lại bật ra hai từ đó, có xúc động muốn đập nàng một phát cho bất tĩnh, rồi thuê người quăng nàng xuống biển Thái Bình Dương. Phụ nữ phụ nái gì đâu mà bạo quá dậy trời, không phải càng hiện đại thì càng thùy mị đoan trang hay sao? Không thôi mắc cỡ một xíu cũng được mà, có cần phải nổi lên máu đàn ông như vậy không?
Yên Tử: " Chị.... Chị.... muốn làm gì? "
Mắt thấy Thụy Ân lục tìm cái gì đó trong túi nilon, Yên Tử thoáng cái lên máu, liều chết cào cửa bỏ chạy, lại không may bị Thụy Ân nắm được cái quần chip, không nói lời nào, lôi cô tè tè trong im lặng.
Bất ngờ một chạy rượu thuốc xuất hiện trong tầm mắt, Yên Tử ngớ người ra.
WTF, đây là ý gì? Đêm hôm khuya khoắt, dựng ngược đầu người ta dậy để rủ nhau nhậu nhẹt bê tha hả trời? -_-
Yên Tử dự định xốc mền dậy, chửi cho Thụy Ân một trận, lại thấy nàng đổ rượu ra lòng bàn tay, xoa xoa hai ba vòng rồi...............Bẹp!
Đưa mắt nhìn bàn tay đang yên lặng trên đùi của mình, Yên Tử há miệng ra. Éc? Đây là cái gì?
Yên Tử: " Chị.....chị..... "
Thụy Ân: " Ngồi yên đó, cấm động đây. "
Lời vừa dứt, tay liền hành động, cái mặt cô như cái mền bị vò nát. Mắt không rời, nhìn Thụy Ân đang vì mình mà ra sức xoa máu bầm, lại lấy bông băng ra thay mình khử trùng, bó lại kĩ lưỡng. Thử hỏi có ai tin nổi không? Mới hòi chiều còn đòi liều mạng cầm dao đến giết mình, thoáng cái đêm đến liền biến trở về ôn nhu vô số tội. Không lẽ, chị ấy bị tâm thần phân liệt? Hai nhân cách? Hay là quỷ nhập hồn? Cũng có thể là tẩu hoả nhập ma?
Yên Tử dời mắt lên nhìn Thụy Ân, vẻ mặt đề phòng, nào biết người trước mặt này có phải là Thụy Ân hay không? Hay là dong nào đó vô tình lạc mất nhau...đi qua đây rồi ghé lại trên người nàng? Lợi dụng lúc mình sơ hở mà hiếp dâm cũng nên? Không được! Phải đề phòng là trên hết.
Động tác trên tay nàng đột nhiên dừng lại, đầu Thụy Ân từ từ ngẩn lên. Yên Tử nuốt mấy ngụm nước bọt, cô sợ mình sẽ nhìn thấy cái gì gì đó...chẳng hạn như mắt chảy máu, lưỡi thè ra, hay là.....¶'°÷$®×$|{°>>>>
Cảm thấy quần sắp ướt đến nơi rồi.....
Thụy Ân: " Cô đang trong kì mãn kinh à? Cái mền sắp bị cô xé rách rồi kìa. "
- _-°°°°
Mình......mãn kinh ư?
Nhìn lại mới thấy, nãy giờ mình làm có hơi bị lố, nhìn cái mền có nguy cơ bị xé ra làm đôi, Yên Tử thấy cũng tội.
Lấy lại phong độ ban đầu, quăng cái mền qua một bên, cô tằng hắng hai tiếng, vuốt vuốt tóc làm như người điên khùng lúc nãy không phải là mình.
Yên Tử: " Mmm.....chỉ là...chỉ là hơi nhột chút thôi. Không, không có gì đâu. "
- _-.....
Yên Tử: " ừm, chị vào đây... không phải chị.... ừ...ờ... "
Thụy Ân: " Tư cách là chủ nhà, khách đến nhà bị thương, tôi cũng không thể làm ngơ được, đừng hiểu lầm. "
Thụy Ân nhìn thái độ ậm ừ của Yên Tử là biết ngay cô hiểu lầm, không phải chuyện gì lớn lao, chủ với khách chỉ có thể gọi là khách sáo quan tâm một chút.
Nàng cố gắng để làm mình tự nhiên hết sức có thể.
Yên Tử thở dài, đáp án mà cô muốn nghe vẫn không được nói ra, người ta chỉ là quan tâm với danh nghĩa khách và chủ. Nực cười nhỉ, chớp mắt một cái, lại thành người xa lạ, bây giờ cô lại phải bắt đầu lại từ đầu,.... haiizzz.... Kệ đi, góp nhặt từ từ vậy.
Yên Tử: " Em sẽ dùng hành động để chị nhớ ra em_Nhã Thụy Ân! "
......?
_________
Chút chuyện sau rèm.....
YY ( chấm nước mắt): Đau lưng mỏi gối quá trời
Hàng xóm Ất ( nhìn): Già rồi có khác, con cháu đâu rồi?
YY ( nước mắt lã chã rơi): Con 2, con 3, con 4, con 5, con....n, bọn nó đâu ai còn nhớ tới ta
Hàng xóm Giáp ( liếc): Ngươi cực khổ nuôi con, con lại không màn?
YY ( khóc một dòng sông): Bọn nó bất hiếu....huhu....
Cả bọn ( liếc rách mắt): Bọn ta bất hiếu hay là ngươi bất nhân? Hành con ngươi như vậy có vui không?
YY ( chùi chùi): Ta dự định cho nó chết lâm sàng ở chương.....
Cả bọn ( trực tiếp túm cổ đập y)