Hấp tấp chạy tới lay vai Yên Tử, nhìn cô như người mất hồn ngồi thừ ra ở đó, nàng rất sợ cô xảy ra chuyện không may gì.
Hải Tình: " Tử, em có sao không? Nè, nói gì đi...!!.. "
Yên Tử: " Em xin lỗi..... "
Thì thào nói ra một câu, hai mắt Yên Tử vẫn luôn vô thần nhìn về phía trước, giống như người mất hồn, cứ đờ đờ đẫn đẫn trong một xó.
Hải Tình: " Xin lỗi? Em tưởng xin lỗi là xong à, tôi có ép buộc em làm như vậy hay không?"
Vẫn không có phản ứng, Yên Tử dường như lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa mê, số với xác chết chắc cũng không kém là bao. Hải Tình vẫn chưa nhận ra câu nói vô ý của mình lại một lần nửa ảnh hưởng tới cảm xúc của Yên Tử, nàng thật ra không có ý gì, chỉ là trách cô vì sao hành hạ bản thân mình ra thành ngư thế này, không biết yêu quý bản thân. Nhưng đối với Yên Tử thì những việc cô làm là vì tình yêu của mình, xuất phát từ trái tim, từ lòng chân thành, mặc dù cách thức có hơi tiêu cực nhưng bỏ ra bao nhiêu công sức, bao nhiêu mồ hôi và nước mắt để đổi được cái mỉm cười của Hải Tình là cô thấy vui rồi. Đôi khi con người ta, khi yêu mù quáng đến vậy, nhưng sâu trong cái mù quáng đó sẽ đổi được cái ấm áp, cái bình yên hay đơn giản chỉ là 1 chút vui vẻ nhỏ nhoi cũng đủ làm bàn đạp cho cuộc tình đơm hoa kết quả.
Yên Tử lặng im, nước mắt lại 1 lần nữa trực trào tuông, biểu cảm vô tâm với cuộc sống đó cùng với 2 hàng lệ, nhìn vào không bao nhiêu người sẽ phải khóc thương thay.
Hải Tình: " Em nói gì xem nào? Không phải em mạnh miệng là hay sao? Hả? "
Hải Tình nắm lấy cổ áo Yên Tử, dùng lực kéo cô về phía trước, mặt đối mặt với mình, nàng thật sự rất ghét những kẻ yếu đuối như vậy, chuyện gì thì ba mặt một lời mà giải quyết, trốn tránh cái gì, lỗi mình gây ra đừng bao giờ đổ trách nhiệm cho người khác, chỉ vì một vài câu mà tinh thần suy sụp thì làm sao bảo vệ được người cô yêu, nếu hôm nay nàng không dạy dỗ cô, nàng thề nàng sẽ không làm người.
"...... "
Sự im lặng của Yên Tử không những làm cho Hải Tình nguôi giận, ngược lại nàng càng cảm thấy bực tức hơn.....
Chát....
Một cái tác như trời đánh giáng xuống mặt Yên Tử làm cho cô mất đi trọng tâm ngã lăn ra đất, tiếng tát tai vẫn còn vang vọng cả một khoảng không, năm dấu tay đỏ tươi hằng trên má phải của cô, cái tát khiến đầu Yên Tử ong ong lên, mặt nóng rát đến đáng sợ. Hô hấp có phần hơi bị hỗn loạn, tính ra không phải cô chưa từng bị tát, mà lần này cảm giác khác hẳn, cảm giác bị chính tay người mình yêu tát, vừa đau vừa xót, so với lúc bị đánh đến hôn mê trước kia còn không sánh được.
Chát....
Lại 1 cái tát theo má trái giáng xuống, lần này có phần mạnh hơn, cũng đủ biết người đánh đang rất tức giận. Đúng, Hải Tình đang rất là giận, nàng giận Yên Tử không biết thương yêu bản thân, nàng giận Yên Tử làm chuyện điên rồ, nàng giận Yên Tử không quan tâm đến cảm xúc của nàng, nàng giận Yên Tử lâm trận là tủi thân một chỗ,..... Nàng rất giận, rất rất giận,.....
Hải Tình: " Em nói đi,.... sao không nói hả,..... em hay lắm cơ mà, anh hùng lắm cơ mà, bây giờ ngồi đó làm gì,... "
Vừa khóc, Hải Tình vừa không ngừng tát Yên Tử, nàng muốn dùng hành động để nói cho cô biết nàng lo lắng cho cô như thế nào, nàng không phải là người nói ra bằng lời, nhưng nàng muốn hành động để chứng minh, chứng minh rằng nàng yêu cô không kém cô yêu nàng.
Lực đạo giảm dần, đến khi Hải Tình bỏ hẳn tay xuống, quỳ dưới đất mà thúc thích khóc. Nàng ghét cô, rất là ghét cô,.... nhưng lại không thể đánh chết cô cho hả giận được, nàng không muốn cô bị đau, nhưng không đánh cô thì nàng còn đau hơn gấp trăm lần, nàng muốn cho cô tỉnh ra, nàng không cần gì cả, nàng chỉ cần 1 mình cô, 1 Tôn Yên Tử hoàn hảo khoẻ mạnh là được rồi, ai nói gì nàng mặc kệ, nàng không thể để mất cô được....
Bất ngờ bị kéo vào trong ngực, Hải Tình ngơ ngác ngước nhìn người đang ôm mình - Yên Tử cắn môi, tròn mắt nhìn lại nàng, khoé mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, trên môi vẫn còn vương lại máu, chắc mấy cái tát ban nãy rồi.
Yên Tử: " Đừ..ng khóc "
Thì thào nói ra, đôi tay càng thêm xiết chặt lấy nàng, cô nên cảm ơn vì mấy cái tát của nàng, nhờ nó mà cô biết không phải bản thân mình đơn phương thích nàng, mà là cả hai cùng yêu thích nhau, chỉ là hành động của nàng cô không hề nhận ra, nói cô vô tâm cũng được, nói cô lạnh nhạt cũng được, nhưng dù có ra sao, thì cho tới ngày cô - Tôn Yên Tử mãi mãi nằm xuống không thể đứng lên được nữa, cô mới chịu bỏ cuộc mà thôi.
Hải Tình như vỡ oà trong nước mắt, ôm chặt lấy Yên Tử khóc sướt mướt, nàng mặt kệ, bây giờ nàng đang rất giận, nhưng lại rất hạnh phúc, nàng chỉ biết khóc mà thôi, dường như bao nhiêu cảm xúc dồn lại mà biến thành nước mắt vậy.
Tay Yên Tử vẫn nhẹ nhàng vỗ lưng Hải Tình, đầu tựa đầu, im lặng cảm nhận từng giọt nước mắt của đối phương, thấm qua áo, xuyên qua tim, như một liều thuốc kích thích làm cho tim cô đập nhanh hơn, cảm giác khó chịu thay phiên nhau tra tấn cô, đây gọi là quả báo sao? Quả báo cho việc làm người mình yêu khóc, nếu được, cô muốn gánh hết cái đau khổ này, trả lại sự vô ưu vô lo cho nàng.
Yên Tử: " A...?... "
Đột nhiên cảm giác đau rát từ vai truyền đến, nhìn lại thấy Hải Tình đang dùng sức cắn mình, nước mắt vẫn rơi nhưng miệng vẫn không tha, càng cắn càng chặt hơn. Chân mày Yên Tử nhíu lại, đau quá....., có cảm giác sắp chảy máu đến nơi, cô gồng mình lên chịu đựng, cắn môi dưới, cố nhịn không cho mình la lên.
Lực đạo giảm dần, Hải Tình buông ra, đưa tay ôm xiết lấy Yên Tử, đấy là cách mà nàng dùng để phát tiết, nếu không nàng thật sự sẽ khóc đến hôn mê.....
________________
Chút chuyện sau rèm....
YY ( Vui vẻ): Không có ngược phải hôn zạ....
Hàng xóm ( gật đầu): Chắc zị
YY ( tiếp tục vui vẻ): Lãng mạn lắm phải hôn
Hàng xóm ( sờ mũi): Không rành nữa
YY ( ngu ngơ): Zị các ngươi thấy sao?
Hàng xóm ( cười): Ai biết, bọn ta chưa đọc