Nhìn cửa chậm rãi được đóng lại, Yên Tử cảm giác như bị rơi từ trên máy bay, giương mắt nhìn Mộ mẹ, thật sự muốn nhìn xuyên luôn nàng để hồng dò xét ra cái gì đó mờ ám ở đằng sau.....
Mộ mẹ : " Này!.... nha đầu ngươi nhìn ta như vậy làm gì a? Cảnh giác cái gì? Ta đây cũng không có ăn thịt ngươi. " khinh bỉ, nàng thật sự bị cái tên tiểu sắc lang này cùng con gái mình biến thành hung ác lão nhân từ khi nào vậy a? Thở dài....., thật muốn lật bàn nha.....
Yên Tử: " Kh...hông... aaa, con...con không có..! Không phải ngài nói có chuyện muốn...muốn nói hay sao? " thật sự là sợ muốn chết đi, chút nữa là bị ' lão hổ ' này làm thịt rồi chứ chẳng chơi, phải cẩn thận a..., cô ngàn lần vạn lần nhắc nhở bản thân phải tuyệt đối cẩn thận với người trước mắt này....!
Không khí bắt đầu có điểm trở nên ngượng ngùng, ừ ừ, chuyện gì thì cũng phải từ từ chứ, gấp gáp gì a, có muốn đi nhảy cầu tự tử cũng phải chờ cho nước lớn mới được a, thiệt là!
Mộ mẹ: " Ừ...chuyện là...., cái cuộc thi.... " è hèm..., chuyện này thấy bình thường mà, sao lại khó nói đến như vậy chứ? Cứ nghèn nghẹn ở cổ, có nên uống nước không ta? Vấn đề này cần phải suy nghĩ mới được à ~
Cuộc thi? Cái gì cuộc thi? Không lẽ nàng không hài lòng với biểu hiện của mình, với lại thấy mình suốt ngày cứ ' vào thăm bệnh viện ' nên đâm ra chán nản? Mượn cớ đó..... một bước đá đi luôn?
Oành!...... Sét đánh queo râu!
Yên Tử: " Sa....ao ạ? " hồi hộp, hồi hộp, có cảm giác sắp sửa trụy tim, người đâu? Chuẩn bị hô cấp cứu...., băng ca, hộ sỹ, máu, nước biển, kim khâu, dao mổ,...... vân vân và vân vân......, ừ thì liên hệ sẵn với nhà tang lễ cùng với dịch vụ hỏa thiêu luôn đi cho tiện.
Mộ mẹ: " Ta đã suy nghĩ cả đêm, tuy vẫn không được vui vẻ gì cho lắm nhưng vì con gái ta, vì cháu gái ta, vì..... ừ thì vì không muốn có lỗi với đất nước, không muốn suốt đời phải mang danh sát hại đồng bào, cho nên...... aizzz...., ngươi được thông qua! Thi thố gì gì đó, trực tiếp cho vào quá khứ đi, không cần bàn lại nữa. " nắm nắm ống quần, mạnh chút nữa có lẽ sẽ rách mấy lỗ à.
Oành!........ lại một lần nữa Yên Tử bị sấm sét xẹt qua, thoáng chốc ngớ người.
Khoan! Khoan đã.....! Ai đó hảo tâm nói cho ta biết...chuyện gì đang xảy ra đi?
Yên Tử: " Haha...., ngài đây là đang thử lòng con có phải hay không? "
Tức điên chưa? Đã nói khoan hồng cho ngươi rồi mà nha đầu ngươi lại tưởng ta lừa gạt a? Ối trời..., thật sự lần này gặp phải ngươi, lão nhân ta liền già thêm mấy chục tuổi rồi.
Mộ mẹ thật sự tức giận nha, nếu bây giờ có thêm biểu cảm hoạt hình thì liền thực sự thấy được nàng đang bốc khói phía sau đầu a.
Mộ mẹ : " Hừ! Giỏi cho cái tên sắc lang nhà ngươi, thật không hiểu trong đầu ngươi lão nương ta là cái dạng gì a? Ta có thật sự xấu đến như vậy hay không?.... Thôi, ngươi khỏi cần mở miệng, chuyện quan trong bây giờ là ta thấy bản thân mềm lòng không đáng,..... "
Nhìn người trước mặt phẫn nộ bừng bừng, Yên Tử sợ nha....! Này, có gì thì cũng phải cho con người ta thích ứng trước cái đã chứ, thình lình như vậy ai mà không sinh nghi? Với lại, ngài thật sự không xấu xa à? Hừ..., chỉ có ngài tự nhận định như vậy thôi.
Yên Tử: " Không phải! Con không có ý nghĩ này a, chuyện là...., cư nhiên ngài lại chấp nhận như vậy đây..... " nhanh tay túm lấy góc áo của người ta, nhìn sơ quá cứ như mèo con bị bỏ rơi vậy, đáng thương phiết!
Àiiiissss......, này, ngươi là đang làm bộ dạng đáng thương này cho ai xem đây? Lại bắt đầu rù quyến ta đấy à? Có tin là ta đưa ngươi vào vườn thú để được bảo vệ và ghi vào danh sách đỏ hay không?
Mọ mẹ: " * gạt tay cô ra * Buông ra! Buông ra! Đừng có làm cho lão nương phát nôn tại đây. Ta cũng không phải là cái gì thương xót, cái gì Bồ Tát từ bi,..... chỉ là nhà ta xuất hiện tử thi thì phiền phức nha, lão nương lại chán ghét cái gì mấy tên cảnh sát lão đầu kia, thực sự ghét muốn chết. Hừm..., cho mên ngươi cũng đừng có mang ơn hay gì gì đó, ta chỉ cần ngươi đối xử tốt với nữ nhi của ta là ta tạ ơn trời rồi! Đừng có để ta sau này biết được ngươi ức hiếp nó, nếu không * rốp rốp bẽ tay *....... "
Trực tiếp xuất mồ hôi lạnh, cái này là thực hiện quá trình giao phó con gái hay là uy hiếp người a? Tại sao a? Tại sao lúc nào các người cũng nghĩ xấu về lão Tôn như vậy a? Không có câu thoại nào mới mẻ hơn nữa hay sao? Các ngươi đem photo ra rồi truyền tay nhau để tham khảo à? ╭(≧⭕≦)╭ 〽[
___________
Sau một trận tâm sự đầy xúc động của Mộ mẹ, tâm tình Yên Tử cũng ổn hơn rồi, dường như cô thấy mình vừa mới bỏ xuống tảng đá nặng mấy trăm cân, haizzz, đi chưa được 2/3 đoạn đường mà cái mạng già của mình đã xuất hiện dấu hiệu lung lay rồi a, không biết có chạy nước rút để về đến đích kịp hay không đây?
Bốp!
- " A!!? " ai dám vỗ đầu lão Tôn?
Chi Thanh: " Này! Ở đó than thở cái gì đó? " đặt đống trái cây xuống bàn, nàng kéo ghế khoan thai ngồi xuống.
Hừ! Làm giật cả mình! Lâu lâu độc thoại nội tâm cũng không được à? Hửm? Hửm? Hửm?
Yên Tử: " Haha...., làm gì có, làm gì có.... " nhỏ nhẹ, nhỏ nhẹ, cuối cùng thì cũng chỉ là cọp giấy mà thôi..... ╮(╯3╰)╭ .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
=====================================
Chi Thanh nhìn cái bộ dạng ngáo ngáo của cô thiệt tình muốn đánh cho một cái, giả bộ đáng thương cái quái gì? Hừ ~~
Chi Thanh: " Lúc nãy cùng mẹ chị nói cái gì? Thần thần bí bí như vậy a? " lúc nãy nàng có tra hỏi Lạy Tuyết cả buổi trời như cũng chỉ đào ra được hai từ ' bí mật ', quần quật chẳng được gì lại làm cho nàng có cơ hội mượn cớ chạy đi. Tức thật nha, bởi vậy cái gì bí mật đúng là ghét nhất rồi?...
Yên Tử: " Chỉ là giao lưu văn hóa đôi chút mà thôi, hehe.... " quả nhiên, cái này là bí mật nha....
Chi Thanh : " Cái gì gọi là ' giao lưu văn hóa '? Em định giở trò gì đây? " nhíu mi lại, rất muốn cắn người.
Yên Tử: " Cái này...., sau này chị sẽ biết nha, gấp gáp cái gì nè? " haha cười, Yên Tử thật không sợ chết mới nói ra câu này đi?
_________
Chút chuyện sau rèm......
Mộ mẹ ( lấy quần áo): Này! Nha đầu nhà ngươi, sao lại để cho ta mềm lòng như thế chứ hả? Lão nương thật sự còn muốn hành nàng thêm một chút nữa đây.
Y Y ( bình thản): Tha cho người ta đi, dù sao thì nàng cũng là con ' Ruột ' của ta a! Với lại ngươi hành nằng thì ta sẽ bị treo cổ đi!
Mộ mẹ ( liên tục lấy quần áo): Nhưng ta không hành nàng từ sớm, thì sau này làm sao nàng quen thuộc được với các tỷ tỷ của ta?
Y Y ( bắt đầu có chút nôn nóng): Sau này là chuyện của sau này, ngươi bây giờ hành quá trớn lỡ như nàng thật sự ' bye bye ' luôn thì làm sao?
Mộ mẹ ( lấy không cần nhìn): Cũng đúng ha! Nhưng mà ta vẫn còn chưa có thỏa mãn đâu, đang cần được bù đắp đây ~~
Y Y ( trên trán xuất mồ hôi): Không phải ta đang dẫn ngươi đi mua sắm để bù đắp đó hay sao?
Mộ mẹ ( trực tiếp lấy nguyên hàng): À à, ta quên, già cả rồi, ngươi cũng đừng để bụng a...haha
Y Y ( nổi cáo): TA KHÔNG CÓ ĐỂ BỤNG NGƯƠI! TA LÀ LO KHÔNG CÓ ĐỦ TIỀN ĐỂ TRẢ HẾT CÁI ĐỐNG NÀY CÓ ĐƯỢC HAY KHÔNG!!!