Chi Thanh: " Mẹ??? " không phải là chỉ trễ có 2 phút thôi sao? Có cần phải sử dụng đến gia qui để phạt hay không? Tiểu Tử làm sao chịu nổi đây?
Mộ mẹ: " Con yên lặng đi! " ta đây không phải vì con mà đòi lại công bằng hay sao? Chưa gả đi đã bênh chầm chập rồi! Không để cho nha đầu này chịu một chút khổ sở thì làm sao nó biết trân trọng con? Ai...
Yên Tử: " Hảo! Miễn sao ngài đừng loại ta ra là được, hình phạt gì ta cũng chịu. " ta đã tốn biết bao công sức mới gượng nổi cho tới hôm nay thì làm sao có thể vì một thử thách nho nhỏ này mà chịu khuất phục được? Tới, ta cùng lão đầu ngươi ngoạn
Không nói gì, chỉ gật đầu một cái, xoay người hướng đám náo loạn bên kia hô to
Mộ mẹ: " Được rồi! Cũng đã trễ, các ngươi cứ về trước nghĩ ngơi đi, còn kết quả sẽ được công bố vào ngày mai. " theo lời Mộ mẹ, mọi người xì xào vài câu liền lần lược bỏ về.
Yên Tử nhìn nhìn xung quanh một lúc, ngoại trừ người làm trong nhà thì toàn bộ vắng hoe, trong lòng không khỏi cảm tạ Mộ mẹ đã nương tay với mình, không cho mình bị mất mặt trước bàng quan thiên hạ đây.
Mộ mẹ: " Nha đầu! Bây giờ tới lượt ngươi a! " hắc hắc, ta xem ngươi còn dám nhìn ta khỏa thân nữa hay không? ( úi ùi.., thù dai ghê )
Yên Tử: " Hảo..., mời nói! "
Mộ mẹ: " Hắc..., khó khăn thì không có, ta chỉ cần ngươi chịu khó quỳ ở đây một đêm là đủ rồi. Sao? Có phản đối gì hay không! " ngươi dám nói có xem.... lão nương ta sẽ cho ngươi đẹp mặt
Chi Thanh: " Mẹ!!! Ngài...., sao ngài có thể làm như vậy chứ? " cho nàng quỳ ở đây một đêm chả khác nào lây mạng?
Lạy Tuyết: " Không sai! Nàng sẽ chịu không nổi, a di, ngài có thể xem xét mà nương tay hay không? " nàng đau một mà ta đau tận mười lận, ngài nỡ lòng nào.....
Mộ mẹ: " Các ngươi ồn ào cái gì? Nhân vật chính còn chưa có lên tiếng đâu! " nhíu mày, loạn thật rồi sao...?
Yên Tử ngậm ngùi, đứng trước tình cảnh giằng co như thế này thì cô còn lựa chọn khác hay sao? Trong lòng không khỏi ê ẩm, thầm nghĩ lần này thật sự trốn không thoát rồi.
Yên Tử: " Ân! Ta chấp nhận! Ngài có thể yên tâm, ta đây tuyệt không bỏ trốn! "
Mộ mẹ: " Ta cho ngươi một trăm lá gan cũng không dám bỏ trốn! "
Này..! Có thể cho lão tử một chút sỉ diện có được hay không?
Nghe xong, Lạy Tuyết và Chi Thanh nháo nhào làm loạn lên, khiến cho Mộ lão nhân phải sử dụng vũ lực, bảo vệ sĩ áp giải hai người đi vào trong nhà, đóng cửa lại, chính thức giam lỏng.
Yên Tử: " Ngài...? Không được tổn thương bọn họ! " nếu ta biết các nàng mất một sợi tóc nào, lão Tôn sẽ đào cả nhà của ngươi lên, cào luôn cái bàn thờ gia phả nhà ngươi, truy sát gia đình ngươi, lôi mụ mụ của ngươi ra mà hiếp cho đến đột quỵ......
Mộ mẹ: " Ngươi lo xa rồi! Các nàng một là con ta, một là cháu ta, ngươi nghĩ ta là độc phụ hay sao? Cứ tập chung vào chuyên môn đi, lo mà hoàn thành cho hảo vào, đừng để ta biết ngươi ăn xén ăn bớt nguyên vật liệu. " nói xong chưa kịp khô nước mieengs đã lắc lắc mông rời đi, nhìn cánh cửa đóng sầm lại, Yên Tử mới thành thật mà ra giữa sân quỳ xuống.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua, lúc đầu cô vẫn oai phong lẫm liệt mà quỳ ở đó, lưng thẳng tắp, hai tay tì vào đầu gối giống nghư kiể trong quân đội. Nhưng càng dần dà về sau thì càng có xu hướng chệnh choạng, đầu gối bắt đầu ê buốt, cơn đau cứ đứt khúc mà chạy lên não bộ, lúc có lúc không, hầu như là hoàn toàn lâm vào trạng thái tê liệt. Ngước lên nhìn căn nhà trước mặt, ánh đèn ở bên trong cơ hồ sáng đến mức dọa người, bên ngoài đèn đã tắt từ lâu rồi, có chút mơ hồ.....
______
Ở bên trong, Chi Thanh và Lạy Tuyết không khỏi tức giận, hướng Mộ mẹ đang thảnh thơi trên sofa uống trà mà hô hoán lên.
Chi Thanh: " Mẹ! Ngài có thể rút lại hình phạt được hay không? Quỳ một đêm ở bên ngoài đối với nàng là quá khó khăn rồi! Cơ thể nàng không chịu nổi a... "
Lạy Tuyết : " A di a, ngài không xót chứ bọn ta thì đau lòng đây! Ngài cũng biết thể chất của nàng không được tốt mà? "
Mộ mẹ: " Ồ...! Ta không biết! " có liê quan gì đến lão nương hay sao? Ta phải cho nàng ăn trái đắng mới hả được lòng dạ đây....hừ..
Tuyết _ Thanh: " Ngài!!!!.... "
Chi Thanh: " Hảo! Nếu ngài quyết định như vậy, ta cũng ra ngoài đó quỳ cùng nàng. " nói xong liền cùng Lạy Tuyết rời đi, nhưng.....
- " Mở cửa a!!!!! " cả hai cùng tống lên với bọn người hầu khi thấy cửa hầu như bị khóa lại luôn rồi.
- " Xin lỗi nhị vị tiểu thư, bà chủ đã ra lệnh không cho hau người ra ngoài. " cúi đầu xin lỗi, nhị vị a, các ngươi cũng đừng có trách bọn ta, bọn ta cũng chỉ hướng đến tương lai có việc làm mà thôi.
Mộ mẹ: " Các ngươi đừng tốn sức nữa, vô ích thôi, tốt nhất là nên trở về phòng rồi hảo hảo ngủ một giấc cho rồi "
________
Lộp bộp.....
Trời đúng là rất hay phụ lòng người, chắc có lẽ ông động lòng khi thấy Yên Tử đang quỳ nên mới bu lu ba loa khóc rùm lên, dẫn đến tình trạng..... mưa ào ào!
Yên Tử : " Ái chà! Ngài cũng hùa với bọn họ mà bắt nạt ta đó hả? " ngữa mặt lên nhìn bầu trời đen kịt, một cảm giác chua xót ở mũi dâng lên, cảm khái muôn phần a
_________
Chút chuyện sau rèm......
Tuyết _ Thanh ( xách dao, vá búa): Con kia! Ngươi dám hành hạ Tử Tử nhà bọn ta như vậy đó hả?
Y Y ( bỏ chạy): Oa oa oa...., ta đâu có muốn như vậy đâu? Cũng chỉ muốn cho thêm chút đường chút muối thôi mà....
Tuyết _ Thanh ( kề dao vào cổ): Ngươi còn dám nói! Khai mao! Chap sau ngươi sẽ giở trò gì?
Y Y ( bắt đầu viết di chúc): Huhuhu....ta không có nói được đâu mà....