Bất mãn ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh ngắt, hai mắt Yên Tử trân trân nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín mít kia,.... hách...., nấc nhẹ lên một tiếng. Cô không ngờ bản thân lại rơi vào tình trạng cẩu huyết như thế này! Ngồi suy nghĩ nãy giờ cuối cùng cô cũng chậm chạp hiểu ra rằng mình đã bị người ta nhốt lại rồi. Chắc chắn là cái lão thái thái tâm thần phân liệt kia làm ra chứ không ai khác! Không biết cái lão đầu kia muốn gì nữa a? Có khi nào......
Dường như đã ngộ ra được điều gì đó, cô thoắt một cái ngồi dậy
Không được! Thời gian không còn nhiều để cho mình ngồi ngớ người ở đây. Cho dù có chuyện gì đi chăng nữa thì mình cũng phải tìm cách thoát thân trước cái đã...
Đầu óc rùa bò của Yên Tử phút chốc chạy nhanh như xe điện ngầm, nhìn dáo dác xung quanh để tìm cho mình con đường sống thứ hai. Chợt nhìn thấy phía trên gần sát nóc phòng có cái cửa thông gió, không rộng nhưng đủ lớn, ngặt nỗi đã bị cố định lại bằng các thanh nẹp gỗ, chỉ là mơ hồ thấy được vài tia sáng theo kẽ hở rọi vào. Có một cảm giác giống như bị nhốt trong chuồng a? * khóc *
Liều mình, cô tìm một cái kệ gần đó, lôi sát lại cạnh cánh cửa thông gió, quyết định trèo lên trên.
Kyaa...., không ngờ bản thân mình lại có ngày rơi vào tình trạng khủng bố như thế này. Này ơn trên ơi,.. làm ơn làm phước thương tình chúng ta cùng là dòng họ mà phù hộ cho con đi a....
Loạng choạng để trụ vững, Tử nhà ta ra sức lôi kéo mấy thanh nẹp gỗ kia ra. Ái chà,... tốn không ít sức đâu nha, dù sao thì chúng cũng được cố định lại bằng đinh mà, cũng còn may không có dày lắm, cực khổ mới kéo ra được một cây, với cái tốc độ này thì chắc sáng mai mới về được nhà quá à?
Hoảng!
Ra sức hơn để kéo, lòng bàn tay bắt đầu đau rồi, Yên Tử cảm giác được dường như móng tay của mình đang mạnh mẽ đâm vào da thịt máu bắt đầu chậm rì rì ứa ra. Cắn cắn môi cố nén lại cơn đau, cô tiếp tục động tác của mình, tốc độ đã chậm mà lại còn trong cái tư thế không được vững chắc nữa chứ? Lắc lư qua lại khiến tim của cô như muốn thòng luôn rồi, sợ thì sợ nhưng cứ tưởng tượng đến tương lai trước mắt thì trong lòng không khỏi ấm áp, dũng khí cùng sức mạnh như được tiếp thêm.
- " Này! Liệu có chắc ăn không đó? Đừng có như mấy lần trước là coi chừng nha! " tiếng người thanh niên oanh oanh ở bên ngoài hô lên
- " Yên tâm! Yên tâm! Chuyến này là chắc ăn rồi, nhìn con nhỏ bắt mắt dữ lắm a, tới lúc đó phải thêm hoa hồng mới được đó à! " là bà cụ đó! Quả nhiên mà....
- " Khỏi cần nói, tới lúc xem hàng xong là tiền trao cháo múc "
- " Hahaha..... như vậy là thành giao nha... "
Ở bên trong Yên Tử nghe được đoạn đối thoại này không khỏi đổ một trận mồ hôi hột, cái quái quỷ gì đây a? Mấy chuyện cẩu huyết như vậy mà lại xảy ra với lão tử sao? Không thể tin được! Mình còn muốn lấy vợ sinh con nhaaaa.....
Hoảng hồn, cô dốc hết sức mà kéo ra, một vài thanh đã nằm dưới đất nhưng khoảng trống vẫn còn nhỏ quá không thể chui qua được, có cảm giác thất bại đến nơi rồi. Tiếng bước chân ngày một gần làm Yên Tử cuống cuồng lên, hành động trên tay cũng ngày càng gấp gáp, có chút lộn xộn lên.
Làm ơn đi! Làm ơn đi mà! Trời cao có mắt xin hãy phù hộ cho con thoát khỏi kiếp nạn này, con không có ở đời ác đức gì đâu, Diêm Vương gia cũng hổng có đẹp trai đến nổi con phải cần xuống dưới xem mặt đâu mà..... huhuhu....
Lạch cạch.....
Tiếng chìa khóa tra vào ổ nghe chói tai vô cùng, không gian xung quanh như không còn không khí đến mức ngột ngạt hẳn ra. Tai Yên Tử lùng bùng luôn rồi, bây giờ ngoài tiếng tim đập của mình thì cô dường như đã lâm vào tình trạng khủng hoảng đến tột độ, hai tay nắm thanh gỗ đrên mức gân xanh nổi cộm lên trong rất quái. Ngỡ như trong lúc ngàn cân treo sợi tóc thì Yên Tử sẽ buông bỏ, nhưng ngay lúc nghịch cảnh thì sức sống tiềm tàng của con người mới được dịp trỗi dậy và bộc phát ra.
Bang.... một cái, thanh gỗ theo quán tính mà bung ra, cứ như thấy được mặt trời sau một ngàn năm tắt nắng, Yên Tử cũng mặc kệ bên ngoài hay bên dưới có gì nguy hiểm hay không, cô nhắm mắt lại rướn người ra cửa thông gió, nhón chân, nhảy xuống. Cùng lúc đó cánh cửa đột ngột được mở toanh ra......
Bịch...
Ha....um..
Độ cao tuy không tính là nguy hiểm nhưng cũng khó tránh trầy xước linh tinh, cũng còn may cô rơi xuống ngay đám cỏ làm cho sức va đập bị giảm đi đôi chút. Chậm chạp ngồi dậy....
Ưm...
Ngực hơi nhói, không biết là có bị va vào đâu hay không? Lắc đầu mặc kệ, nâng tay nhìn đồng hồ một chút, 18:45??? Không còn thời gian nữa rồi, lung tung mò túi áo, thở phào, cũng may lọ màu còn ở đây, balô vẫn còn ở bên trong nhưng....thôi kệ đi, xoa xoa ngực để cơn đau giảm đi một chút liền nhanh chóng rời đi.
Dốc sức đi ra đến đại lộ, ngoắc ngoắc một chiếc taxi, vừa trèo lên đã thở không ra hơi rồi, thúc tài xế dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy đi.
18:51
Xoạch.... xe đột nhiên dừng lại
Yên Tử: " A? Sao không chạy tiếp? Tôi đang rất vội đó! " thấy xe bất động, cô la toáng lên, hận không thể tán vào mặt tên tài xế đáng ghét kia.
- " Xin lỗi ngài! Phía trước dường như kẹt xe rồi! Độ chừng 20 hoặc 30 phút nữa mới thông. " lại không biết sống chết mà trả lời
Yên Tử : " Cái gì? 30 phút? " xong rồi! Xong thẩu rồi! Chuyến này là mất mạng không nói còn mất luôn cả vợ aaaa...
_______
Chút chuyện sau rèm.....
Bác tài ( đốt giấy): Mới ra cửa mà lại gặp ôn thần rồi
Y Y ( chu mỏ): Này! Ông đang làm gì đó?
Bác tài ( quơ quơ): Đốt phong long
Y Y ( chạy vào xách dao ra): Ông đang gián tiếp mang tội đốt nhà có biết hay không? Bộ không có nghe " Đêm khuya thanh vắng cẩn thận củi lửa " hay sao?
Bác tài ( không trả lời, lại quơ quơ):.....
Y Y ( nổi cáo): Này lão già! Có nghe ta nói gì hay không???
Bác tài ( mặc kệ luôn, tiếp tục quơ quơ):......
Y Y ( quăng dao, đi vào nhà): ( ̄- ̄)!!!.....