Ở bên này Yên Tử đau đến chết đi sống lại, còn ở bên kia Mộ mẹ thì thầm khen Yên Tử diễn quá nhập tâm, cũng không thèm quan sát có cái gì biến đổi, cứ mải mê ' tách tách ' chụp lại hình.
Toàn dân mặc niệm một giây đi.......
Cuối cùng cũng chấm dứt, kết quả không khác gì dự đoán của chúng ta, ngoài Yên Tử ra thì còn có 5 người nữa cũng được lựa chọn. Số người còn lại sao? Đi về quê cắm câu rồi!
Mộ mẹ : " Hảo! Ngày mai sẽ là buổi thi tiếp theo, sẽ có người triệu tập các ngươi đúng giờ, bây giờ thì quay về nghĩ ngơi đi. " Mộ mẹ phất phất tay mấy cái rồi tiêu sái rời đi, đồng loạt đám ruồi bọ xung quanh cũng bắt đầu giải tán.
Mệt mỏi bò về phòng, Yên Tử liền liều mạng ' giải quyết ' cái đống rắc rối của bản thân. Xong xuôi cũng chỉ biết nằm ườn ra đó mà chịu đựng,....ài.....cũng không biết là tạo cái nghiệt gì, bây giờ bụng đau lưng nhứt muốn hôn mê, cũng không biết tại sao kiếp trước bản thân lại sa vào làm phụ nữ? Có chút hối hận rồi.....
Nằm mới một lúc mà ngoài trời đã tối mù mịch lúc nào không hay, trở mình lăn qua lăn lại mấy lần mới chịu bò xuống giường. Đi vào toilet, cũng không biết là xử lý cái chính sự gì ở trong đó, mãi cho tới 2 nghìn năm, sau khi người nguyên thủy đã mọc tóc rụng lông, Yên Tử mới chậm rì rì đi ra.
- " Ui.... ~ "
Vừa mới mở cửa đã va phải cái gì đó, cứng ngắt, cảm thấy hảo choáng váng, xung quang đầu Yên Tử như dãy ngân hà, mọc rất nhiều sao. Có cảm giác tựa như xe tải tông xe hơi....xe đạp ảnh hưởng
Yên Tử: " Thanh?.... " ngớ ra....
Oái...! Tự dưng thình lình bay ra vậy a? Mặc dù đã biết toilet rất ' hấp dẫn ', nhưng xung quanh đây cũng có nhiều nơi ' tốt đẹp ' để chị xuất hiện mà? Cũng không có cần phải ủy khuất bản thân như vậy đâu. Cái này.....rất dễ làm cho người khác bị tổn thương lắm à nha....
Chi Thanh: " Kích động cái gì? Chột dạ sao? "
Yên Tử: " Oầy....., em còn chưa lên án chị đâu! " chu mỏ, thiệt là tức muốn chết đi...
Nhìn người trước mặt ủy khuất, Chi Thanh thấy như mình rất vui vẻ trên nổi đau của người ta. Khoanh tay lại, tựa lưng vào một bên cửa, tựa tiếu phi tiếu nhìn.....
Chi Thanh: " Sao? Huh? "
Yên Tử vẫn không biết sống chết mà khăn khăn đi tố khổ
Yên Tử: " Hừ.... lúc em đang vùi trong núi đau biển lửa thì chị lại chạy đi nơi nào? Em có cảm giác như bản thân ôm con bỏ chợ... "
Gật đầu, xem như có chút đạo lý.......
Chi Thanh: " Ân...., vậy nếu tôi có ở đây thì sẽ giúp em được việc gì? Có tôi thì em sẽ nắm chắc 100% thắng cuộc? Có tôi thì em sẽ hóa thân thành Spiderman để chiến đấu? Có tôi thì em sẽ ngăn được bọn họ ngó ngó để nhìn?...... " lại tiếp tục liếng thoáng...
Yên Tử: " A...? " cứng họng, dường như thấy được mặt trời sau cơn mưa, Yên Tử liều mạng suy xét lại
Chị ấy nói không hề sai, mình từ khi nào lại hồ nháo đến như vậy đây? Từ khi nào lại so đo những thứ vặt vãnh như thế này? Từ khi nào lại không suy nghĩ cho Thanh dù chỉ là một chuyện nhỏ?.....phải chăng, đầu óc đã có vấn đề đi?
Thở dài......, đưa tay vò vò mái tóc có chút không được suông của mình, trong lòng lại một trận trầm mặc. Tựa hồ một phút sau đó, Yên Tử liền nhanh như chớp túm lấy Chi Thanh ôm vào trong lòng, rất chặt là đằng khác...
A!!!
Có chút giật mình, tự nhiên không nói không rằng lại lau tới ôm lấy người ta hà, nói không kích động là giả, có khi còn bị tán cho nguyên chiếc dép vào mặt nữa a.....
Chi Thanh : " Oa? Tử? " em có bị làm sao không a? Quên uống thuốc rồi à?
Im lặng....., không gian như ngưng lại, tựa hồ chỉ còn nghe được tiếng hít thở đều đều của đối phương. Có chút ấm áp không nói nên lời, nàng rất muốn cô ôm mình như vầy mãi thôi, không có bất cứ cái gì chen vào giữa hai người.
Chi Thanh: " Tử... ~ " rất muốn nghe ai kia nói ra những lời ngọt ngào trong lúc này, cho nên Chi Thanh cố gắng lắng nghe cho kĩ cứ sợ sẽ bỏ sót bất cứ câu chữ nào...
- " khò.....khò....khò.... "
- _-!
Chi Thanh cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nếu không nàng đã một quyền đánh cho Yên Tử liệt nửa thân người từ lâu rồi. Lãng mạn? Lãng mạn sao? Ngay cả cái khái niệm cũng chưa được hoàn chỉnh nữa là.....
_________
3 giờ sáng hôm sau......
Yên Tử còn đang chăn êm nệm ấm ở trên giường thì không biết từ đâu ra xuất hiện một nữ nhân ' đại hãn ', hốt cô từ trong chăn ra, sau đó không thương tình mà ném vào phòng tắm bảo cô gấp rút thay ra y phục. Ngớ ngớ làm theo, cũng không biết bây giờ là cái tình hình gì? Không biết bên ngoài đã sáng hay là chưa? Mãi mê suy nghĩ lại bị túm đầu kéo đi....
Yên Tử : " Oái.....oái...., ta còn chưa có mặc xong áo lót đâu..."
Nửa lôi nửa tha ra ngoài sân, Yên Tử lại thêm một trận kích động. Trước mắt là cái gì đây? Không phải là các vị tiểu thư công tử ngày hôm qua được tuyển chọn hay sao? Mới sáng sớm đã bị lôi đến đây rồi à.......
Nhìn những người trước mặt, ngáp dài ngáp dắn, quần áo cũng không có được chỉnh tề cho lắm, hẳn là còn đang say ke nên mặc vội mặc vàng đi? Hắc hắc.....cũng không phải chỉ có bản thân cô chịu đựng ủy khuất nga ~~
Hắt xì....! Ái chà....trời lạnh muốn thổ huyết nha. Yên Tử túm túm tay áo của mình lại, cố gắng đứng nép vào một góc, cầu may tránh được gió thổi qua. Đưa mắt nhìn Mộ mẹ bưu hãn đang đi tới, trong lòng Yên Tử không khỏi thở dài: không biết cái ác phụ này lại đùa cái gì nữa đây?
________
Chút chuyện sau rèm....
Y Y ( tán đầu bé Tử): Ngươi ngốc sao? Gái đẹp ở ngay trước mắt cớ sao lại ngủ đến bất tĩnh nhân sự a?
Yên Tử ( ôm đầu, khóc rống): Ta....đâu có phải là sắc lang đâu?
Y Y ( túm áo, nghiến răng): Ý ngươi ta là sắc lang sao?
Yên Tử ( mếu máo): Không có.... nhưng lão sư dạy, con nít không được nói dối đâu! Nhưng mẹ yên tâm, ta sẽ không nói cho lão sư biết đâu...
Y Y ( viết giấy từ thân)